Trình Thế Dân chỉ cảm thấy phát lạnh, nghi hoặc về phía Thời Cẩm.
Một đôi mắt đỏ rực ẩn chứa ý , quỷ dị mà gắt gao chằm chằm , ánh mắt khiến rùng run sợ.
Ánh mắt của cô gái … chút đáng sợ.
Hắn nheo mắt , ngửi thấy một luồng khí tức đen tối quen thuộc, giống như đồng loại.
Nghiền nát !
Nghiền nát thật mạnh!
Tay Thời Cẩm khẽ động, đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay lan dọc cánh tay, chảy thẳng tim.
Người đang thù hận và sát ý che mờ lý trí, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng trắng.
Bóng tối tan biến, lý trí và sự bình tĩnh dần dần trở .
Thời Cẩm nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, trong đó tràn đầy lo lắng cùng quan tâm.
“Cơ thể thoải mái ?”
Thời Cẩm khẽ lắc đầu.
“Vị hẳn chính là nhị tiểu thư nhà họ Lâm .
Quả thật ngưỡng mộ lâu.”
Trình Thế Dân nhiệt tình vươn tay .
Thời Cẩm bàn tay mặt, khóe môi khẽ cong lên, lộ nụ lạnh đầy châm biếm.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Thâm lướt qua bàn tay đó, nửa nửa .
Trình Thế Dân lập tức hiểu ý, ngượng ngùng thu tay về, trong lòng thầm cảm thán:
Sự chiếm hữu của Diệp tứ thiếu quả nhiên quá mạnh, đến một cái bắt tay nhỏ nhoi cũng cho phép.
Chính bởi điểm , càng hiểu rõ:
Cô gái nhỏ mặt, tuy tuổi còn trẻ, nhưng tuyệt đối thể trêu chọc.
“Trước đó, sang Miến Điện một chuyến, nhập một lô nguyên liệu hầm mỏ thượng hạng.
Nếu tứ thiếu thời gian, thể đưa Lâm nhị tiểu thư đến xưởng của chọn lựa một chút.”
Rõ ràng là hối lộ Diệp Thâm, xem việc cầu cạnh.
“Thứ đó hứng thú.”
Thời Cẩm uể oải đáp, ngược đối với việc tay với thì hứng thú.
“Nhị tiểu thư, làn da của cô phối với phỉ thúy thủy tinh tím chắc chắn sẽ .
Trong lô nguyên liệu khéo cắt một khối, ngày mai sẽ cho đưa đến nhà của cô.”
Trình Thế Dân mặt dày cố nhét .
Thời Cẩm ngẩng đầu, giọng mềm mại ngọt ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-190-dut-com-cho-cho-an-nguoc-cau-luong.html.]
“Anh Diệp, em ăn cái đó.”
Tim Diệp Thâm khẽ run.
Một tiếng “Anh Diệp” , đến quá bất ngờ, khiến tai cũng như tê dại.
Lạnh lùng nơi khóe môi thoáng chốc nở một đường cong dịu dàng.
“Ừ.”
Anh lập tức bưng đĩa lấy đồ ăn cho cô.
Còn về phần Trình Thế Dân đang nịnh nọt ở bên cạnh thì… chỗ nào mát thì chỗ đó .
Diệp Thâm cầm nĩa, đưa miếng bánh đến bên môi cô:
“Há miệng.”
Thời Cẩm ngoan ngoãn há miệng, thỏa mãn nhai nuốt.
Trình Thế Dân lúng túng một bên.
Xung quanh, ít ánh mắt lén về phía .
Nhìn thấy Diệp tứ thiếu tự tay đút đồ ăn cho Lâm nhị tiểu thư, từng đều lộ vẻ mặt quả nhiên là thế.
Trong lòng nhiều thiên kim tiểu thư, danh viện hào môn cuồng loạn ghen tỵ.
Đứng cách đó ba bước, Diệp Thiển chỉ cảm thấy miếng bánh trong miệng còn ngon, còn ngọt, thậm chí còn nghẹn .
“Còn ăn gì nữa?”
Diệp Thâm dịu dàng hỏi.
“Muốn uống nước trái cây.”
Diệp Thâm liền lấy từ tay hầu một ly nước ép tươi, đưa cho cô.
Trình Thế Dân hai bọn họ tự nhiên mật, xem như khí, chỉ đành ngượng ngùng rút lui.
Đợi Trình Thế Dân khỏi, nụ mặt Thời Cẩm cũng biến mất.
Thấy Diệp Thâm cầm thêm trái cây đến, cô khẽ :
“ ăn nổi nữa.
Tiểu thúc, tự thúc ăn .
Vừa … cảm ơn tiểu thúc.”
Nếu nhờ kịp thời ngăn , lẽ cô thù hận che mờ lý trí, chuyện thể kiểm soát.
Tiểu thúc???
“Sao gọi là ‘’ nữa?”
Đôi mắt Diệp Thâm ánh lên ý , chăm chú cô.
Bị đến mức lúng túng, Thời Cẩm thậm chí còn từ trong ánh mắt thoáng thấy một tia mùi vị “dùng xong liền bỏ” kiểu tra nam.