Ngày hôm .
Ngáp một cái, Diệp Thiển bước phòng ăn.
Bất chợt, mắt cô mở to, còn dụi mắt mấy , chằm chằm bàn ăn nơi tiểu thúc cùng Thời Cẩm đang .
“Tiểu Cẩm, , …”
Diệp Thiển kinh ngạc tột độ, hết tiểu thúc sang Thời Cẩm, đôi mắt híp .
Không ảo giác , nhưng cô luôn cảm thấy giữa hai hình như xảy chút gì đó.
Diệp Thiển còn kịp hỏi thì Diệp Thâm lên tiếng :
“Ngồi xuống, ăn cơm.”
“Ồ.”
Diệp Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
“Vài hôm nữa là thi cuối kỳ.
Lần nếu kết quả đạt, năm nay nhất định theo về Đế Đô.”
Giọng Diệp Thâm trầm thấp vang lên.
Chuyện nhắc đến lập tức thu hút bộ sự chú ý của Diệp Thiển, khiến cô chẳng còn tâm tư hỏi thêm gì khác.
“Con về , đó nhà con.”
Diệp Thiển bĩu môi, toát khí thế phản kháng.
Diệp Thâm thêm.
Diệp Thiển cúi đầu ăn cơm.
Ăn nửa chừng, cô ngẩng lên Diệp Thâm, nghi hoặc hỏi:
“Tiểu thúc, giờ thúc ?”
Hôm nay sốt sắng chút nào.
“Không vội.”
Diệp Thiển bĩu môi, gì thêm.
Mười phút , ba cùng rời phòng ăn.
Ngoài cửa đỗ sẵn hai chiếc xe.
Diệp Thiển kéo tay Thời Cẩm định về chiếc phía .
“Ta đưa hai đứa .”
Diệp Thâm lên tiếng.
Diệp Thiển vốn từ chối, nhưng chạm ánh mắt của tiểu thúc liền lập tức co rúm, dắt Thời Cẩm về phía chiếc xe .
Diệp Thâm mở cửa xe, tay đặt nóc xe, động tác chu đáo, tao nhã, khiến Diệp Thiển lặng lẽ bĩu môi.
“Cảm ơn Diệp.”
Thời Cẩm lễ phép cảm ơn.
Ánh mắt Diệp Thâm mang theo ý :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/dich-chuong-207-hai-tay-chuan-bi.html.]
“Không cần khách khí.”
Diệp Thiển chen ngang đúng lúc:
“Cảm ơn tiểu thúc.”
Diệp Thâm chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, ghế lái, đích lái xe đưa bọn họ đến trường.
Đợi Diệp Thâm rời , Diệp Thiển đầy ẩn ý:
“Tiểu Cẩm, mau thành thật khai báo, tối qua ?
Có ở cùng tiểu thúc nhà ?”
“Cậu nghĩ nhiều !”
Diệp Thiển tỏ vẻ tin.
Nhìn thấy bộ dạng cô gian tà, Thời Cẩm liền trong đầu chứa mấy thứ linh tinh.
Ngón tay cô bật nhẹ lên trán Diệp Thiển:
“Đem hết mấy ý nghĩ lộn xộn trong đầu ném .”
Diệp Thiển ôm trán, chu môi:
“Sao giống tiểu thúc , cũng thích gõ trán .
Nhất định là ông lây .”
Để tránh đêm dài lắm mộng, buổi chiều Thời Cẩm trực tiếp xin nghỉ, gặp Chu Nhất Minh.
Thấy cô bình an vô sự, Chu Nhất Minh thở phào một .
Hôm qua thật quá nguy hiểm!
“Đêm qua dọa c.h.ế.t , may mà cô lanh trí chạy thoát.
Nếu cô chuyện gì, chắc chắn sẽ tha thứ cho bản .”
Vừa nghĩ tới tình cảnh đêm qua, Chu Nhất Minh vẫn còn run sợ.
Nếu đó nhận tin nhắn an của Thời Cẩm, e rằng cả đêm sẽ ngủ nổi.
Bây giờ thấy cô bình yên xuất hiện mặt, trái tim vẫn treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
“USB tìm ?”
Thời Cẩm lấy chiếc USB trong túi .
Vừa thấy nó, trong mắt Chu Nhất Minh liền b.ắ.n ánh sáng, mặt tràn đầy kích động, phấn khởi.
“Chúng lập tức đem USB giao cho cảnh sát, để họ bắt tên cầm thú Trình Thế Dân đó.”
Anh đợi ngày , thật sự quá lâu, quá lâu !
“Không !”
Chu Nhất Minh ngạc nhiên cô.
“Trình Thế Dân ở Hán thành cắm rễ quá sâu, quan hệ phức tạp.
Để tránh sự cố, thành hai bản.
Một bản giao cho cảnh sát, bản còn tung lên mạng, để dân cùng giám sát!”