Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Quân Hôn: Đêm Tân Hôn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật - Chương 136: Vận may không tệ

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:32:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Công việc tuyển dụng đã hoàn tất, nhà máy chính thức bước vào giai đoạn sản xuất.

Lô hàng đầu tiên là những chiếc váy len dài do Tề Tư Tư thiết kế, cũng là sản phẩm cô tự tin nhất.

Thời tiết ở tỉnh Đông khác với miền Bắc, phần lớn thời gian trong năm đều ấm áp. Dù đã vào đông, váy len vẫn rất phù hợp. Cùng lúc đó, một số mẫu trang phục thu-đông khác cũng được sản xuất, vẫn đang bán chạy.

Nhà máy chi nhánh ở Bành Thành tiến triển nhanh hơn. Cậu Tạ quả nhiên là bậc tiền bối kinh doanh lâu năm, lại thêm Bành Thành có nhiều xưởng may nên việc tuyển công nhân và tìm dây chuyền sản xuất rất thuận lợi. Mười ngày trước, họ đã bắt đầu sản xuất.

Quy mô ở Bành Thành lớn hơn nhiều. Nhờ sự hỗ trợ của chính phủ và nguồn tài chính dồi dào của cậu Tạ, họ đã tiếp quản công nhân từ một xưởng may phá sản, giúp giảm áp lực cho địa phương.

Những việc sau đó, Tề Tư Tư không cần lo lắng nữa.

...

...

Việc quản lý đã có chị Chu, nhân viên nhà ăn cũng được quân đội điều động.

Tề Tư Tư ở lại nhà máy một lúc, thấy không có gì cần giải quyết, liền lên xe về.

“Giám đốc, về nhà hay đi đâu ạ?”

Tiểu Hạ đợi mãi không thấy cô lên tiếng, bèn hỏi dè dặt.

“Ừm...”

Tề Tư Tư suy nghĩ một chút, chợt nhớ đã lâu không đến thị trấn. Gần đây cô dồn hết tâm sức vào nhà máy, chẳng có tâm trạng đi đâu.

“Đến thị trấn dạo một vòng vậy.”

Nhân tiện xem quán của Dương Đông Tiêu thế nào rồi.

“Vâng!”

Tiểu Hạ thầm nghi ngờ, hôm nay giám đốc có vẻ tâm trạng không vui...

Tề Tư Tư không có tâm trạng gì đặc biệt, cũng không giận dỗi ai. Chỉ là đột nhiên rảnh rỗi, cảm thấy hơi buồn chán.

Triệu Tinh Vũ hôm nay không thể đi cùng.

Cuộc điều tra trước đó có tiến triển, anh đang bận rộn lần theo những mối quan hệ chằng chịt, phải tốn nhiều công sức.

Có lẽ do thời gian không hợp, hoặc do mùa đông lạnh lẽo.

Buổi chiều ở thị trấn vắng lặng khác thường, chỉ lác đác vài người qua lại.

“Tiểu Hạ, nhà cậu ở đâu vậy?”

Tề Tư Tư bắt chuyện.

Tiểu Hạ cười đáp: “Tôi và Tạ tiên sinh là đồng hương. Ông nội tôi từng phục vụ lão Tạ tiên sinh, sau này theo ông ấy ra nước ngoài. Bố tôi ở lại Hương Cảng quản lý tài sản, nên lần này tôi theo Tạ tiên sinh về.”

“Ồ?”

Tề Tư Tư hơi ngạc nhiên.

Theo cách nói ngày xưa, Tiểu Hạ thuộc hàng “gia sinh tử” (người hầu trong nhà từ nhỏ). Lại là người được nuôi dưỡng từ bé, không trách cậu Tạ tin tưởng để cậu ấy lại phục vụ cô.

“Không ngờ đúng không?”

Mộng Vân Thường

Tiểu Hạ cười khẽ, giọng đầy tự hào.

“Tạ tiên sinh rất giỏi, bố tôi học cùng ông ấy nhưng chẳng bao giờ theo kịp. Chúng tôi đều ngưỡng mộ ông ấy.”

Tiểu Hạ say sưa kể về những chiến tích của cậu Tạ.

“Cậu ấy để cậu lại đây, cậu có buồn không?”

Tề Tư Tư đột nhiên hỏi.

“Sao lại buồn!” Tiểu Hạ vội vàng phủ nhận. “Được Tạ tiên sinh tin tưởng giao nhiệm vụ, tôi vui còn không kịp!”

Dù hơi nhớ ông ấy, nhưng cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.

“Cảm ơn cậu.”

Tề Tư Tư chân thành nói.

Tiểu Hạ là tài xế tuyệt vời, kín miệng và tinh ý. Cô biết mình không thể giữ cậu ấy mãi được.

“Cậu Tạ có nói khi nào quay lại không?”

Cô đoán, lần sau cậu Tạ về, Tiểu Hạ sẽ đi theo.

“Tạ tiên sinh không nói.”

Tiểu Hạ lắc đầu, rồi thêm: “Nhưng chắc Tết sẽ về.”

Dù sao đây cũng là người thân duy nhất của ông ấy trong nước.

“Ừm.”

Tề Tư Tư tính nhẩm, còn khoảng ba tháng nữa là Tết. Lúc đó, đứa bé cũng sắp chào đời.

Một em bé heo con!

Khi đến cửa hàng hủ tiếu Thiên Lý Hương, cô thấy cửa hàng bình ga đã thay bằng tấm rèm nhựa trong.

“Ăn uống đắt khách nhỉ!”

Tề Tư Tư cười đùa.

Nghe giọng quen thuộc, Dương Đông Tiêu ngẩng lên, mắt sáng rỡ.

“Chị Tư Tư!”

Anh ta chào lớn, rồi đột nhiên nhìn thấy bụng cô, miệng há hốc.

“Chị... chị có bầu rồi?”

“Ừm, đã hơn sáu tháng rồi.”

Tề Tư Tư cười đáp.

Dương Đông Tiêu vẫn không hết ngạc nhiên.

“Triệu Tinh Vũ không nói với cậu à?”

Tề Tư Tư thấy lạ, chuyện lớn thế này mà anh không nhắc tới?

Dương Đông Tiêu lắc đầu rồi lại gật.

“Hình như anh ấy có nói, nhưng lúc đó tôi đang bận, chẳng để ý.”

Lời nói vào tai này ra tai kia, chẳng đọng lại gì.

“Thôi được rồi.”

Tề Tư Tư bật cười.

Dương Đông Tiêu cười ngượng, vớt hủ tiếu trong nồi ra bát, đưa cho bà phụ bếp, rồi quay lại nói chuyện.

“Chị hôm nay rảnh đến chơi à?”

“Chị ngồi đi, đừng đứng lâu!”

Anh ta vội vàng kéo ghế mời.

Tề Tư Tư khoát tay từ chối.

“Không cần, cả ngày tôi ngồi nhiều rồi, đứng một chút cũng tốt.”

“Dạ.”

Dương Đông Tiêu muốn bỏ hết việc để tiếp chị, nhưng cửa hàng còn khách, đành vừa làm vừa nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-quan-hon-dem-tan-hon-ga-cho-dai-lao-tan-tat/chuong-136-van-may-khong-te.html.]

“Cửa hàng lúc nào cũng đông thế này à?”

Tề Tư Tư tò mò hỏi.

“Không đâu, trời lạnh nên nhiều người không muốn nấu nướng, đến đây ăn cho tiện.”

Dương Đông Tiêu cười hiền lành.

“Chị với anh Triệu dạo này bận gì thế? Lâu lắm không gặp...”

Anh ta nhẩm tính, đã gần hai tháng rồi.

Tề Tư Tư cười: “Cậu nghe nói về nhà máy may gần đây chứ?”

“À, có nghe qua. Nghe nói tuyển một nửa là gia đình quân nhân, người địa phương muốn ứng tuyển còn phải khai báo thông tin gia đình, rườm rà lắm.”

Dương Đông Tiêu chợt giật mình:

“Chị... chị không định đi làm đấy chứ?”

Tề Tư Tư mỉm cười:

“Không, nhà máy đó là do tôi và Triệu Tinh Vũ mở.”

“Hả?!”

Dương Đông Tiêu tròn mắt.

Nhìn cô từ đầu đến chân, anh ta lắp bắp:

“Chị đùa tôi à?”

Tề Tư Tư nhịn cười:

“Trông tôi giống người hay đùa không?”

Dương Đông Tiêu dụi mắt, không lầm được, trước mặt anh là một phụ nữ mang thai...

“Chị nói thật đấy?”

“Ừm!”

Tề Tư Tư gật đầu.

Dương Đông Tiêu hít một hơi sâu, rồi giơ ngón tay cái lên:

“Chị đỉnh quá!”

“Ghê thật đấy!”

Anh ta một mình quán xuyến hai cửa hàng đã thấy đuối, vậy mà chị Tư Tư vừa mang thai vừa mở được nhà máy, quả không phải dạng vừa!

“Để Triệu Tinh Vũ kể cho cậu nghe sau, tôi kể sợ bị cho là khoe khoang.”

Tề Tư Tư cười khiêm tốn.

Tâm trạng u ám trước đó bỗng nhẹ nhõm hẳn khi thấy Dương Đông Tiêu biểu cảm hài hước.

“Còn anh này là...?”

Dương Đông Tiêu chợt nhận ra Tiểu Hạ.

“Tài xế của tôi.”

Dương Đông Tiêu lại một phen kinh ngạc.

“Nhà máy may kiếm nhiều tiền thế à? Còn có cả tài xế riêng?”

“Cái xe kia...”

“À, xe là của cậu Tạ mượn tạm, biết tôi có thai đi lại khó khăn nên cậu ấy cho mượn xe và người.”

Tề Tư Tư vội giải thích.

“Ra vậy...”

Dương Đông Tiêu thở phào.

Anh ta cố gắng lắm mới tích cóp được vài nghìn, muốn mua xe hơi còn lâu mới đủ.

“Chị Tư Tư, đến rồi thì thử hủ tiếu của em đi? Em vừa cải tiến nước dùng, chị cho ý kiến nhé!”

Dương Đông Tiêu nhiệt tình mời.

Tề Tư Tư đắn đo một chút rồi gật đầu.

Một bát hủ tiếu chẳng đáng là bao, từ chối lại thành ra khinh người.

“Cậu tiến bộ thật đấy.”

Vừa mở quán hủ tiếu, vừa kinh doanh bình ga, lại còn cải tiến nước dùng, đúng là chăm chỉ.

“Kiếm tiền mà, phải đầu tư chứ.”

Dương Đông Tiêu cười híp mắt.

Anh ta luôn tràn đầy nhiệt huyết, dù bị thương vẫn không gục ngã, nỗ lực hơn bất kỳ ai.

Nước dùng hủ tiếu quả nhiên ngon hơn.

Vị tiêu cay nồng xua tan cái lạnh, nước dùng đậm đà khiến người ăn ấm lòng.

“Cậu học ở đâu vậy?”

“Ngon lắm!”

Tề Tư Tư không tiếc lời khen.

Dương Đông Tiêu cười ngượng: “Dạo trước gặp một cụ già trên phố, em giúp cụ một chút, cụ chỉ cho em bí quyết.”

“Vận may không tệ đấy!”

Tề Tư Tư giơ ngón cái.

Trời không phụ lòng người chăm chỉ.

Ăn xong bát hủ tiếu nóng hổi, người ấm áp, lòng cũng vui hơn.

Hẹn Dương Đông Tiêu chủ nhật đến nhà dự tiệc, Tề Tư Tư lên xe ra về.

Tiệc chủ nhật là truyền thống của nhóm họ.

Thấy xe đi xa, Dương Đông Tiêu vẫn đứng nhìn theo.

“Này Dương ca, ai thế?”

Cậu nhân viên phụ việc tò mò hỏi.

Dương Đông Tiêu vỗ vào vai cậu ta: “Chị dâu của anh, vợ đàn anh của anh đấy!”

“Đàn anh của anh là ai vậy? Có xe hơi riêng, lại còn tài xế, giàu thật!”

Dương Đông Tiêu chợt tỉnh ngộ.

Đúng vậy!

Sao Triệu Tinh Vũ đột nhiên giàu thế? Mở nhà máy may tốn bao nhiêu tiền?

Đất đai, máy móc, lương công nhân... toàn thứ đắt đỏ.

Cậu Tạ từ đâu ra? Sao trước giờ chưa nghe nói?

Liệu anh ấy có làm gì sai trái không?

Dương Đông Tiêu lo lắng, nhưng quyết định giữ kín suy nghĩ.

Chủ nhật gặp mặt sẽ rõ.

Loading...