Vớt Thi Nhân - 588
Cập nhật lúc: 2025-03-28 03:37:23
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, đột nhiên trầm tĩnh , chăm chỉ học hành, từ cuối lớp vươn lên top đầu.
Câu chuyện "kẻ bất hảo đầu" luôn sức hấp dẫn lớn.
Cô từng hối hận vì tỏ tình kỳ thi đại học, dù kết quả nhưng vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Cô tưởng buông bỏ, cô đồng ý với câu trong sách: Tuổi trẻ nhất nên đặt nguyên vẹn trong khung ảnh.
Thực tế, cho đến hôm nay gặp , cô hề suy nghĩ rõ ràng.
khi gặp, cùng với cách thể hiện, cô thấy mê đắm, vì dường như đổi.
Thực , với Đàm Văn Bân, đó là chuyện bất đắc dĩ.
Hồi cấp ba, khi bạn bè còn chăm chỉ học hành, vớt xác chết.
Khi các bạn đại học đang tìm kiếm ý nghĩa tuổi trẻ, nhiều tiếp xúc với sinh tử, thậm chí dùng đá đập c.h.ế.t một , một tiêu diệt cả ổ tà vật.
Độ dày của cuộc đời đến từ bề rộng chứ bề dài. Những ở đại học sớm kiếm tiền, bạn học sẽ thấy họ như "trẻ con", huống chi là Đàm Văn Bân lúc .
Khi bạn từ một trai ngang tàng trở nên trầm thành "chú trung niên", bạn sẽ tự nhiên tiến gần.
Dù kết quả, dù đối phương tỏ xa cách, bạn vẫn thể kiềm chế.
Thật ngốc nghếch, nhưng khiến say mê.
Nước đầy chậu, Chu Vân Vân bắt đầu giặt đồ.
Giặt giữa chừng, phía vang lên tiếng :
"Bạn ơi, cho xin xà phòng."
Chu Vân Vân đang giặt mạnh tay, : "Cứ lấy ."
Xà phòng bên bồn rửa lấy .
Một lúc , phía vang lên tiếng cởi áo.
Chu Vân Vân để ý, lẽ chỉ giặt áo khoác thôi.
"Xoẹt… xoẹt… xoẹt…"
Tiếng xé vải liên tục vang lên, như đang xé băng dính.
Chu Vân Vân tò mò: Bạn đang giặt gì thế?
Cô , cách mười mét, rõ lắm.
"Bạn ơi, xà phòng bạn mua ở thế, thơm quá."
"Mua ở cửa hàng trong trường."
"Ừ."
"Xoẹt… xoẹt… xoẹt…"
Tiếng xé vang lên, thoáng thấy động tác cởi đồ.
"Bạn giặt gì thế?"
"Lông bẩn quá."
Chu Vân Vân giật , là đang tẩy lông ?
Dù kinh ngạc, nhưng trong trường đủ loại , cô thèm quan tâm nữa.
Giặt xong, vắt khô, Chu Vân Vân xách chậu hỏi: "Bạn dùng xong xà phòng , tớ về đây."
"Xong , bạn lấy ."
Chu Vân Vân tới, đến gần, thấy một bóng đang giặt đồ.
Người dường như mặc đồ mỏng, vì thấy đường nét quần áo.
Chu Vân Vân cầm xà phòng bỏ chậu, định .
Vừa đến hành lang, ánh đèn, cô kinh hãi phát hiện quần áo trong chậu dính đầy máu.
Con gái đôi khi bẩn quần áo do sinh lý, nhưng vấn đề là đồ trong chậu giặt xong.
Đặc biệt là cục xà phòng, đỏ như ngâm trong máu, còn sủi bọt.
Chu Vân Vân bể nước, đúng lúc bóng đèn chập chờn sáng lên.
Trong bể nước,
Một , chân đầy máu, đang loang xung quanh.
Cô bên bể, từ bụng trở lên, da bụng, ngực, cổ, mặt, cả tấm da lột , rơi bồn rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vot-thi-nhan/588.html.]
Lúc ,
Hai tay cô đang mạnh mẽ giặt… tấm da .
Phiêu Vũ Miên Miên
Chương 118: Người Vớt Xác
"Hai cha con giờ mới đến ?"
Trịnh Phương tay xách nách mang đầy đồ, trách móc Đàm Vân Long và Đàm Văn Bân.
Xe khách của bà đến trạm từ lâu, đợi mãi, mấy tài xế xe ôm vây quanh mời chào đến phát ngán.
Đàm Vân Long: "Trưa nay đến tận ký túc xá của con trai ."
Trịnh Phương: "Con ở trong phòng ?"
"Có, và còn thấy nó ngoài."
"Vậy ..."
"Nó cùng một cô gái ăn, dạo, đợi nó về."
"Ừ... đúng là nên đợi."
Trịnh Phương vỗ vai Đàm Văn Bân đang chất đồ lên xe, hỏi: "Con trai, cô gái thế nào, kể xem?"
"Mẹ, như nghĩ , chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè sẽ biến chất thành yêu mà?"
"Mẹ, là , chẳng lẽ tình bạn khác giới thuần khiết ?"
"Vậy cô gái đó lắm ?"
"Mẹ, thật sự gì , đồ đạc xếp xong , lên xe . Ba, lái xe nhanh lên, chúng dẫn đồng chí Trịnh Phương nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, đón tiếp bà !"
"Đi nhà hàng gì, con ăn ? Về nhà ba con phân , dọn dẹp giúp, một ổng chắc sống như heo ."
" đấy, đúng đấy." Đàm Văn Bân lập tức phụ họa. "Mẹ ba bẩn thế nào , may trời lạnh, chứ mùa đông, ổng thể biến tất bẩn thành dùi cui."
Đàm Vân Long đang lái xe liếc con trai qua gương chiếu hậu, :
"Đời ba thể thiếu con , dù cũng chăm sóc, thế còn con?"
" đấy, con trai, nhà cô gái đó ở ?"
"Mẹ..."
Đàm Vân Long: "Cũng là Nam Thông."
Trịnh Phương vỗ tay: "Hay quá, ngày lễ thể cùng về nhà, nghiệp xong dù ở Kim Lăng về Nam Thông đều tiện."
Đàm Văn Bân áp trán cửa kính, bất lực.
Trịnh Phương tiếp tục hỏi: "Nam Thông chỗ nào? Là ở thành phố Thông Châu, Như Cao, Hải An?"
Đàm Vân Long: "Thạch Cảng."
"Ha!" Trịnh Phương bật . "Tốt lắm, con trai, cố lên..."
Nói đến đây, bà dừng , chồng đang lái xe, hỏi: "Chu Vân Vân?"
Đàm Vân Long mở cửa kính, định châm thuốc để tỉnh táo. Đêm qua thức khuya xử lý công việc để dành thời gian hôm nay đón vợ.
Lục túi, hộp thuốc hết.
Đàm Văn Bân với tay đưa một điếu thuốc miệng bố, bỏ cả bao gần như đầy túi áo bố.
Đàm Vân Long ngạc nhiên con trai, lặng lẽ châm thuốc.
"Có Chu Vân Vân , ?" Trịnh Phương vỗ nhẹ lưng ghế chồng.
Đàm Vân Long thở khói cửa sổ, gì.
Đàm Văn Bân đành trả lời: ", là Chu Vân Vân, hôm nay bọn con họp lớp, bạn bè đồng hương cùng ăn uống bình thường thôi."
"Bạn bè đồng hương ăn uống, cô gái đặc biệt đến trường con? Còn đợi ký túc? Con trai, cũng từng trẻ mà."
"Mẹ mang nhiều đồ thế."
"Lần đến, Chu Vân Vân còn nhờ mang quần áo và đồ ăn cho con bé, cũng thêm ít đồ, định tự mang đến trường nó, nhưng may quá, con trai, con mang giúp ."
Năm cuối cấp ba, Trịnh Phương lỏm con trai và lớp trưởng quan hệ bình thường, bà tìm cách quen Chu Vân Vân.