Vớt Thi Nhân - 73

Cập nhật lúc: 2025-03-18 15:39:42
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bà như , từ nhỏ họ, già , sống cả đời, cũng từng một phút giây nào là chính . Giống như một bánh xe, cứ thế lăn mãi."

"Đường bằng phẳng, thì lăn nhanh hơn, đường gập ghềnh, khó khăn... cũng qua ."

"Bà oán trách, bà nghĩ đời , nên như ."

"Sau , bà già , thể trông cháu, nông , thậm chí thể nhóm bếp. Con cháu bà đều cho rằng bà vô dụng, là gánh nặng."

" vẫn sống, dù bao giờ xin tiền con cái, dù chỉ uống nước lã, ăn đồ thừa, bà vẫn sống dai như con thạch sùng trong kẽ tường."

"Bà thích phơi nắng, trong sân, phơi cả buổi."

"Hôm đó, bà thấy , một con mèo già xí tàn tật."

"Dù bản sống khó khăn, nhưng bà vẫn nhận nuôi . Bà ăn gì, ăn nấy."

"Bà ôm phơi nắng, chuyện với , kể chuyện thời trẻ, kể về chồng quên mặt."

"Bà kể chuyện vui của ba đứa con lúc nhỏ, đứa lớn hứa sẽ cho bà hưởng phúc, để bà gì, chỉ giường chờ cơm đưa lên."

"Nói đứa thứ hai sẽ may cho bà quần áo mới mỗi mùa, mặc đồ cũ vá chằng vá đụp."

"Nói đứa út sẽ mua cho bà một món trang sức vàng, để bà đeo hàng ngày."

"Mỗi kể, bà đều vui, nhưng là một con mèo, cũng , những đứa con và cháu mà bà nuôi lớn, lâu đến thăm bà."

"Sau đó, bà bệnh."

" cái bánh xe gỗ mục , dù nhiều vết nứt, vẫn vỡ."

"Làng cử đến, thấy bà như , gọi ba đứa con đến, yêu cầu phụng dưỡng."

"Ba đứa con vốn chán ghét bà sống lâu, đến giờ vẫn chịu chết, hút hết phúc lộc của con cháu, thể phụng dưỡng bà ?"

" , chúng đổ hết trách nhiệm lên bà , như thể bất hạnh và thất bại của chúng đều do bà ."

" làng giám sát chặt, chúng giả vờ."

"Chúng khóa bà trong căn nhà cũ."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nhìn kìa, chính là căn nhà phía ."

Đi theo con mương, Lý Truy Viễn một quãng dài. Phía là một ngôi nhà ba gian, hai bên đổ nát, chỉ còn gian giữa vững.

Cửa mục nát, hình thần cửa đen xì.

Ngưu lão thái từ trong mương bước , ướt sũng, cửa, vội , mà xung quanh với vẻ hoài niệm.

"Chúng mỗi ngày đều đây mang cơm, bộ cho làng xem, nhưng đều là bát . Dù bà khẩn khoản thế nào, cũng xin một hạt gạo, một ngụm nước."

"Hai đứa con trai đều lý do, con cháu đồng ý, nếu vì bà , chúng tương lai tươi sáng."

"Đối mặt với bà đang đói lả, sắp chết, hai đứa con trai như thể chịu đựng quá nhiều, còn bà , là kẻ tội đồ."

" vẫn sống dai, uống sương, ăn rêu, ăn côn trùng bò nhà, ăn thứ trong nhà, dù ăn , miễn là nuốt , bà đều nhét miệng."

"Bà thực sự sống dai, luôn giữ thở, như một cây cỏ dại kiên cường."

" mà thấy thương, nhưng thương hơn là, lúc đó bà vẫn nhớ chia cho một nửa con côn trùng bắt , bà vẫn nghĩ đến việc cho ăn, dù bản khó khăn thế nào."

"Giống như năm xưa, bà vất vả nuôi lớn ba đứa con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vot-thi-nhan/73.html.]

"Ha ha ha... hi hi hi..."

Ngưu lão thái , khuôn mặt côn trùng và chuột cắn, dần mọc lên những sợi lông tơ.

Lúc , khuôn mặt mèo của bà còn đáng sợ nữa.

Vì nó che sự xí thực sự.

Lý Truy Viễn đột nhiên hỏi: "Bà ăn thịt bà ?"

Ngưu lão thái gật đầu: " ăn."

"Cót két..."

Cửa nhà tự động mở, phát tiếng kêu khó chịu.

Theo cửa mở, những âm thanh dường như phong ấn bên trong cũng hiện .

Ba em nhà họ Ngưu quỳ gối bên giường, đầu buộc khăn trắng, thắt lưng đen, mặc áo vải thô, đang lóc.

Mọi thứ, giống như buổi lễ tang ban ngày.

Lý Truy Viễn chút nghi hoặc, nếu ba em nhà họ Ngưu ở đây, những thứ mà cụ tổ và Nhuận Sinh đang bắt là gì?

liên tưởng đến khả năng của yêu quái, Lý Truy Viễn chợt hiểu, lẽ nghĩ tỉnh táo... nhưng thực vẫn tỉnh, giống như tỉnh dậy trong mơ nhưng trở về thực tại, mà bước một giấc mơ mới.

Dấu hiệu rõ ràng nhất là... từ khi Tần thúc biến mất, từng gặp ông.

Tần thúc lúc nãy, là do yêu quái tâm trí , biến hóa .

Nó thậm chí còn cả "Giang Hồ Chí Quái Lục" trong lòng , kể cho .

Ngưu lão thái chỉ Ngưu Phúc, : "Hồi nhỏ nó thường ốm, là bà , bất kể mưa gió, cõng nó tìm thầy thuốc. Khi tiền mua thuốc, bà lạy thầy thuốc, giặt quần áo, chặt củi cho nhà thầy thuốc."

Sau đó, Ngưu lão thái chỉ Ngưu Thụy: "Hồi trẻ nó đánh , g.i.ế.c , là bà đến xin cha đó, chăm sóc họ đến lúc chết, mới giấy tha tội. Bà thực sự chăm sóc cha đó đến lúc họ qua đời."

Cuối cùng, Ngưu lão thái chỉ Ngưu Liên: "Khi chia gia tài, nó lóc cũng là con bà , thể thiên vị, nếu các phụng dưỡng bà , nó sẽ đưa bà về nhà . Bà liền chia đều tài sản ít ỏi ba phần."

Nói xong, Ngưu lão thái đầu Lý Truy Viễn, mỉm : "Cháu , Ngưu Liên gì? Vì bà sống dai quá, Ngưu Liên cảm thấy ngày nào cũng bộ quá phiền phức."

"Tối hôm đó, khi đến lượt Ngưu Liên 'mang cơm', nó kéo bà từ giường xuống, ném con mương phía , chờ đến ngày mai, già bộ rơi xuống mương chết."

"Thực , lúc đó bà sắp c.h.ế.t đói, nữa."

" cuối cùng, bà vẫn ném xuống nước... c.h.ế.t đuối."

"Lúc đó bà trôi trong nước, cũng như cháu lúc nãy, theo bà bờ."

"Cuối cùng, nhảy lên , bắt đầu ăn thịt bà . Bà thực còn nhiều thịt, khó cắn, xương."

" vẫn cắn, vẫn ăn, tức giận, tại ngu ngốc đến , đời , ngu ngốc như ."

"Rồi hai c.h.ế.t cùng ?"

" , cũng ngờ biến thành như . Chúng chết, nhưng chúng ... sống, biến thành thứ , ma, cũng yêu quái."

" nghĩ, lẽ vì bà quá ngu ngốc, đến trời cũng thể ngơ."

Lý Truy Viễn cuối cùng cũng hỏi điều hỏi: "Rốt cuộc bà gì?"

Khuôn mặt mèo của Ngưu lão thái trở nên dữ tợn: " trả thù, trả thù cho bà . Ba đứa bạc bẽo , còn thể sống như ?"

Loading...