Xin lỗi nhé, anh không có cửa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:12:52
Lượt xem: 24
Nghe quan hệ của và Lục Tranh pháp luật công nhận ở Na Uy.
Tay nắm chặt hai tấm vé máy bay Oslo, ngoài cửa phòng VIP trong trạng thái căng thẳng.
Cánh cửa hé mở, lộ khuôn mặt ngang tàng phóng khoáng quen thuộc.
định lao ôm chầm lấy .
Bỗng thấy một trai điển trai đang đùi Lục Tranh.
Cậu ngửa cổ, chuyền chút rượu vang từ miệng sang môi .
Lục Tranh nếm thứ rượu , cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của trai.
Nụ hôn kéo dài kinh khủng.
Đến khi đông cứng, chân tay tê dại, mới buông cái mềm nhũn như bún của đối phương .
Xung quanh vang lên tiếng hò reo huýt sáo.
"Vẫn là Lục tổng chơi sang nhất!"
Hình như trong giới , chuyện thành chuyện thường ở phường.
Chỉ Đại Hắc - bạn cùng lớp cấp ba của chúng - đỏ mặt tía tai, mấy định thôi.
Lục Tranh l.i.ế.m mép, lạnh lùng liếc :
"Có chuyện gì thế Đại Hắc?"
Đại Hắc liếc trai , do dự mở lời:
"Lục Tranh... sợ Ngụy Ương đau lòng ?"
Xanh Xao
Lục Tranh khịt mũi:
"Tao giữ trinh tiết cho cả đời ? Đàn ông với đàn ông đến với , ràng buộc, chỉ cho vui thôi ?"
" với Ngụy Ương khác mà! Từ hồi phổ thông đến giờ, tám năm trời dễ..."
Lục Tranh nhấp ngụm rượu, buông thõng ghế:
"Món ngon ăn mãi cũng ngán! Đổi khẩu vị chút cho mới lạ. Tao dỗ dành tám năm trời, đủ ?"
Đại Hắc bất bình:
"Ngụy Ương tâm lý yếu, lỡ như..."
"Đại Hắc!"
Lục Tranh ngắt lời, giọng đầy uy hiếp,
"Còn mảnh đất phía Nam thành phố thì câm miệng !"
Đại Hắc thở dài, gục mặt uống rượu trong góc phòng.
Có kẻ nịnh nọt:
"Lục tổng vì 'mỹ nhân băng giá' mà tám năm tìm của lạ, đủ tình đủ nghĩa !"
Lại bỡn cợt:
" mà thật, Ngụy Ương thật. Tao lăn lộn bao năm thấy ai hơn. Nhất là cái nốt ruồi ở đuôi mắt, đúng là khêu gợi c.h.ế.t ."
Khóe miệng Lục Tranh nhếch lên đầy mỉa mai:
"Đừng mặt mà bắt hình dong. Cậu mặt thì như yêu tinh, lên giường cứng đơ như khúc gỗ, đau chỉ thút thít, chán phèo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xin-loi-nhe-anh-khong-co-cua/chuong-1.html.]
"Chỉ cần cái mặt đó thôi cũng đủ khiến đàn ông ‘lên’ !"
Kẻ còn dứt lời, trai trong lòng Lục Tranh kéo nhẹ vạt áo áo , bất mãn:
"Lục tổng~ Em cũng thể khiến tổng ‘lên’... suốt đêm nay."
Ngón tay thon thả chọc nhẹ n.g.ự.c .
Lục Tranh bật , véo má quét mắt quanh phòng:
"Tối nay cấm nhắc đến cái đồ bệnh tật đó. Bé cưng của tao ghen ."
Thực , nếu còn yêu, Lục Tranh thể thẳng thắn với , sẽ níu kéo gì. chọn cách tàn nhẫn nhất.
về nhà thế nào. Thu xếp hành lý xong, lặng lẽ đợi trong phòng khách, lời chia tay cuối cùng với Lục Tranh.
Mãi đến đêm khuya, tiếng mở khóa vang lên ngoài cửa. Xào xạc mãi vẫn mở . từ từ dậy, mở cửa từ bên trong.
Chỉ thấy trai nhỏ nhắn đang bám eo Lục Tranh, hai dính chặt , đung đưa. Hóa họ mở khóa, mà là từng ý định nhà.
Những lời chia tay chuẩn cả đêm bỗng chốc hóa thành thừa thãi.
bật , lòng nhẹ tênh.
"Lục Tranh, cách chia tay của thật hèn hạ."
Lách qua cánh tay , lặng lẽ rời . Chỉ mang theo vé máy bay và chứng minh nhân dân.
Chiếc bùa bình an từng ba bảy lượt cầu xin cho năm 16 tuổi, đeo suốt 8 năm.
Giờ cũng xếp ngay ngắn tủ đầu giường.
Lục Tranh bắt đầu thích Ngụy Ương từ năm 16 tuổi. Khi Ngụy Ương học lớp 10, cha qua đời vì t.a.i n.ạ.n xe. Những chú bác vô nhân tính nhanh chóng cướp sạch gia sản nhà họ Ngụy.
Lúc , Ngụy Ương còn ai thích, tâm hồn dần héo úa. Cậu coi t.h.u.ố.c an thần như lối thoát, chìm hôn mê triền miên.
Lục Tranh lóc van xin bác sĩ cứu bạn. Bác sĩ , tỉnh phụ thuộc nghị lực sống của bệnh nhân.
Bất lực, Lục Tranh xông pha gió tuyết, quỳ lạy mỗi 1080 bậc thang lên đến mặt Đức Phật, chỉ cầu đổi mười năm tuổi thọ để Ngụy Ương tỉnh .
Về , Ngụy Ương thực sự tỉnh dậy. đầu gối Lục Tranh mang thương tật suốt đời, mỗi khi trở trời đau nhức tận xương. Ngụy Ương rơi nước mắt xót xa.
Lục Tranh an ủi đầy bất cần:
"Vết thương nhỏ tính gì? Chỉ cần em trở về, mạng lão tử cũng đưa luôn."
Sau khi nghiệp cấp ba, họ cùng chung trường đại học.
Ra trường, Ngụy Ương học lên cao học, Lục Tranh về tiếp quản công ty gia đình.
Không vì chứng kiến quá nhiều thứ ngoài xã hội
Suốt tám năm chiều chuộng Ngụy Ương, Lục Tranh đột nhiên cảm thấy ngán ngẩm.
Tối nay, cố tình dẫn trai trẻ về nhà để thử thách giới hạn của Ngụy Ương.
tưởng Ngụy Ương sẽ điên cuồng gào , van xin đừng bỏ rơi khi thấy cảnh .
Lúc đó, sẽ nhẫn nại dạy cho bài học: bản chất đàn ông vốn , tình yêu của chỉ dành riêng cho .
Ngụy Ương cũng chẳng giận.
Ngay cả khi thốt lên câu "kinh tởm", giọng điệu vẫn phẳng lặng như mặt hồ. Lục Tranh đột nhiên thấy thứ thật vô vị. Như thứ gì đó đang tuột khỏi tầm kiểm soát.
Hắn buông tay, trai ngã phịch xuống sàn. Nước mắt tủi ầng ậng trong mắt . Vẻ mặt đáng thương nỡ .
Mùi nước hoa khiến Lục Tranh khó chịu cả tối, giờ càng chịu nổi.
"Đi tắm ."