Xin lỗi nhé, anh không có cửa - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:14:24
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nhíu mày: 

"Lục Tranh, giữ thể diện chút . Đã chia tay thì đừng nhắc chuyện xưa. Mỗi tự sống tiếp ."  

Giọng Lục Tranh đột ngột lạnh băng: 

"Ngụy Ương, em giở trò đủ ? Anh đuổi thằng bé đó , em còn hài lòng chỗ nào?"  

c.ắ.n môi, lảng tránh. Nếu thấy mấy bài đăng trong vòng bạn bè của Tiểu Dịch, lẽ tin lời . Hết yêu nên thể dối một cách dễ dàng thế ?  

Bên gửi đoạn chat:  

[Kéo khỏi danh sách đen,gửi cho địa chỉ, mang t.h.u.ố.c tới cho em.]  

[Không cần. Đã dứt thì đừng giả bộ ân tình sâu nặng, phát ngán.]  

Lục Tranh gọi video call tới. tắt nguồn điện thoại, đặt lưng xuống giường. Thạch Canh Lễ chẳng tỉnh dậy từ lúc nào. Không rõ bao nhiêu cuộc đối thoại .  

Anh vòng tay ôm lòng, đặt cằm chôn hõm cổ , giọng lạnh băng:  

"Là ?"  

im lặng. Lát , xoay đối diện :  

"Thạch Canh Lễ... còn ?"  

Anh ngơ ngác. 

"Em nữa... ... còn đồ ?" 

ngượng nghịu hỏi.  

cơ thể Thạch Canh Lễ tựa ma lực, khiến bình tĩnh , kích thích đến phát điên. Cứ như... nghiện .  

Đôi mắt trăng đen huyền, từ từ nâng hôn lên khóe mắt, chân mày .  

Giọng khàn đặc nghẹn ngào: 

"Em bao nhiêu... cũng cho..."  

"Ngụy Ương, nếu sợ em chịu nổi, giờ chúng vẫn còn xa lộ..."  

Tối nay, Lục Tranh b.ắ.n pháo hoa rực sáng khắp thành phố. Tất cả vì Ngụy Ương.  

Ngụy Ương thích vẻ lộng lẫy giữa đêm đen. Cậu từng , thà một thoáng huy hoàng chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. 

Đêm , mất lý trí. Dẫn về một trai gầy gò như con gà ốm, cố tình chọc giận . Hắn xin Ngụy Ương, tìm cách níu về.  

điện thoại và WeChat của đều Ngụy Ương chặn. Thế nên đốt lên muôn trùng pháo hoa bãi biển - nơi họ thường tới. Hắn hy vọng Ngụy Ương thấy sẽ mềm lòng tha thứ.  

Chẳng ngờ Tiểu Dịch xuất hiện. Cậu hỏi Lục Tranh đoái hoài tới , vì đêm đó biệt vô âm tín. Lục Tranh lạnh lùng: 

"Cầm tiền thì biến cho khuất mắt."  

Tiểu Dịch bất ngờ quàng tay lên cổ , chủ động hôn lên. Lục Tranh đá một cước khiến ngã sóng soài. Tiểu Dịch ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , nức nở cầu xin yêu chiều thêm nữa.  

Bộ dạng rẻ tiền khiến Lục Tranh thấy nhục nhã. Hắn hiểu đêm đó mù quáng đến mức vì thứ rác rưởi Ngụy Ương đau lòng.  

Giờ đây nỗi nhớ Ngụy Ương như con d.a.o sắc cứa từng nhát sâu hoắm tim . Đặc biệt khi thấy tháo chiếc mặt dây bất ly , ném phịch lên đầu tủ - trái tim thắt .  

Trong đó còn giấu tấm bùa bình an cầu khẩn từng 1080 bậc thềm ở chùa, đến nỗi đầu gối rớm máu. Vậy mà Ngụy Ương ném bỏ chẳng chút lưu luyến.  

Lục Tranh trong quán bar uống rượu như điên, mặc Đại Hắc khuyên can cũng vô ích.  

Kết cục: ngộ độc rượu cấp tính nhập viện.  

Sau khi rửa dày, Đại Hắc chụp hình bàn tay đang truyền dịch.  

Hắn gắt: 

"Làm gì ?"  

Đại Hắc khẩy: 

"Gửi Ngụy Ương. Thằng xót nhất. Thấy thương, chắc chắn sẽ chạy về chăm sóc ngay."  

Lục Tranh khịt mũi chế nhạo. ngăn cản. , mỗi đầu gối đau, Ngụy Ương đều lặng lẽ rơi nước mắt, ước gánh nỗi đau .  

Thế mà , Ngụy Ương thậm chí nhận bàn tay . Hắn gào điện thoại từng tiếng nghẹn đắng:  

[Ngụy Ương! Lão tử đéo đồng ý chia tay!]

[Đến ông trời cũng đừng hòng can thiệp!] 

[Hầu hạ bao năm, chỉ sai một ... Sao nhẫn tâm?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xin-loi-nhe-anh-khong-co-cua/chuong-4.html.]

[Ngụy Ương! Mở miệng !]

Tiếc , những đoạn voice note bao giờ mở .  

Đêm Trung thu, hội cựu sinh viên Đại học Giang tổ chức ngày hội họp lớp.  

Là cựu sinh viên xuất sắc, Lục Tranh mời về trường diễn thuyết và quyên góp.  

Đứng giữa đám đông, nổi bật với dáng vẻ phong lưu tiêu sái. Trò chuyện cùng ban lãnh đạo và các cựu sinh viên, hiện lên như một doanh nhân trẻ đầy nhiệt huyết.  

Cho đến khi tiếng thì thầm văng vẳng bên tai:  

"Học trò xuất sắc nhất của - Thạch Canh Lễ, còn nhớ chứ?" 

Một lão mập mạp, tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào hỏi.  

Lão gầy đối diện đáp: 

"Nhớ chứ! Một nửa thành tựu học thuật của đều nhờ nó đấy nhỉ?"  

Lão béo giả vờ vuốt chòm râu tồn tại: 

" thế! Ai bảo học trò báo đáp?"  

"Đủ ! Thạch Canh Lễ chuyện gì?"  

Lão béo liếc mắt quanh, hạ giọng:  

"Cậu đang yêu Ngụy Ương - học trò trai nhất của !"  

"Hai nam sinh yêu ?" 

Lão gầy nhíu mày.  

"Sao? Lỗi thời thôi!" 

Lão béo đầy khinh bỉ.  

"Ảnh chụp ?"  

"Muốn xem?"  

"Loại nào?"  

Lão béo ranh mãnh mở điện thoại.  

"Chỉ nắm tay? Nhạt!" 

Lão gầy chép miệng.  

"Nghe : Móng tay Thạch Canh Lễ bao giờ cắt ngắn thế..." 

Lão béo nháy mắt đầy ẩn ý.  

Lão gầy đỏ mặt: 

"Giáo sư Bàng! Ông càng già càng vô liêm sỉ!"  

Hôm , hiểu Lục Tranh đột nhiên khuỵu gối. Đầu gối quỵ xuống bậc thang đá hoa, vết thương cũ tái phát. Hắn cấp cứu bằng xe cứu thương.  

Giáo sư nhắn

"Thạch Canh Lễ thời trẻ khổ lắm, cư xử tử tế với đàn ."  

" đàn G-class cơ mà?"  

"Em thì gì! Người càng thiếu gì càng khoe nấy, phông bạt đóng vai đại gia đấy!"  

Thì vị đàn mẫu mực Thạch Canh Lễ cũng nỗi niềm riêng. May nhờ dự án với giáo sư Bàng, dành dụm ít tiền giúp giảm áp lực.  

Khi Thạch Canh Lễ định dẫn đến nhà hàng món Hoa đắt đỏ, kéo KFC và trả tiền.  

"Ngụy Ương, em ghét đồ Tây ?"  

lựa lời: 

"Phải tập quen thôi! Đồ Hoa cũng chuẩn vị, phí tiền gì?"  

Ánh mắt Thạch Canh Lễ sâu thẳm: 

Xanh Xao

"Đây là đầu tiên chi tiền vì ."  

Người ... thiếu tình thương đến mức nào ?  

Nghe mà thấy lòng đau nhói. nắm lấy tay , khẽ cù lòng bàn tay: 

"Từ nay về Ương sẽ che chở cho em, bé Thạch nhà cũng yêu thương ."  

Thạch Canh Lễ hôn lên đầu ngón tay ngừng:

Loading...