Xin lỗi nhé, anh không có cửa - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:15:00
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:15:00
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
"Cảm ơn Ương. Anh em vui đến thế nào ."
Tuổi thơ Thạch Canh Lễ hẳn trải qua quá nhiều đau khổ, nên chỉ một chút quan tâm nhỏ nhoi của cũng khiến xúc động đến . nghĩ cần đối xử hơn với .
Khi Thạch Canh Lễ lấy bánh burger, Tiểu Nghị đăng một dòng trạng thái. Cậu ghế phụ chiếc siêu xe, tươi tự sướng.
Chiếc McLaren đó quá rõ - là báu vật của Lục Tranh. Chiếc ghế phụ , ngoài từng ai . Đang mất hồn ảnh, Thạch Canh Lễ về.
"Sao ngẩn nữa?"
Anh xoa xoa má .
"Không gì."
Tiểu Nghị bất ngờ nhắn tin:
[Anh Ương ơi, khi nào gửi ghi chú cho em? Em đúng là vụng về quá, Lục tổng phì . Xấu hổ quá ~]
đáp gọn lỏn:
[Chiều về gửi.]
Ăn xong, Thạch Canh Lễ về trường xử lý công việc, trở về nhà chỉnh ghi chú. Tám năm sống chung, thuộc lòng từng sở thích của Lục Tranh.
[1. Anh gia trưởng, giường bạn cần chủ động nhưng quá lố, quyền kiểm soát luôn thuộc về .]
[2. Anh thích chờ ở nhà, đèn hành lang luôn bật sáng khi về muộn.]
[3. Anh nghiện cháo hải sản ở quán lâu năm phố, nên thường xuyên mua về.]
[4. Khi đau đầu gối, hãy dùng túi muối ấm chườm giúp .]
[5. Anh thích nhất hôn lên trán, lúc giận dỗi cứ thử cách .]
Viết đến điều thứ 56, lòng bỗng tĩnh lặng lạ thường. Suốt thời gian qua, cố tránh nghĩ về Lục Tranh, ép sống khi .
giờ đây, thể bình thản gửi ghi chú về cho Tiểu Nghị, chút oán hận, chỉ mong đàn ông đồng hành cùng từ thuở thiếu niên chăm sóc chu đáo.
Đang mơ màng màn hình, Thạch Canh Lễ về với túi rau củ.
Sang Na Uy, ngày nào cũng dẫn ăn nhà hàng sang, hóa ví cạn. Liếc màn hình, giả vờ bận rộn:
"Anh mua đồ về , trưa nay em ăn gì? Để nấu nhé?"
Giọng cố tỏ tự nhiên nhưng giấu nổi tiếng run cuối câu. theo bếp. Thạch Canh Lễ tránh ánh mắt , cúi đầu thái rau. ôm eo từ phía , chỉ khẽ giật im lặng.
áp mặt tấm lưng rộng của , bật vẻ điềm tĩnh, xem giả vờ bao lâu. Đột nhiên, ngón tay d.a.o cứa một đường nhỏ.
"Cho em xem."
cuống quýt cúi xuống.
Thạch Canh Lễ cứng đầu giấu tay lưng, cho . ánh mắt kiên quyết của , đành buông xuôi đưa tay . Vết cứa lớn lắm, chỉ chút m.á.u đỏ lấm tấm.
"Không , dán băng cá nhân là ."
Anh giọng lạnh nhạt.
Xanh Xao
Như ma ám, cúi đầu ngậm lấy ngón tay . Ban đầu chỉ nhẹ nhàng l.i.ế.m qua, đến khi tiếng rên nghẹn của Thạch Canh Lễ, bắt đầu nuốt nhả đầy phóng túng.
Thạch Canh Lễ ngửa cổ kìm nén, giọng đau đớn nghẹn .
"Lên giường?"
hỏi.
"Ở đây..."
Anh .
Không vờn bao lâu, Thạch Canh Lễ rốt cuộc thỏa mãn. Anh bế tắm rửa, quấn trong chăn.
"Anh gì?"
dùng tay vẽ theo đường nét góc cạnh khuôn mặt , hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xin-loi-nhe-anh-khong-co-cua/chuong-5.html.]
Thạch Canh Lễ ngoảnh mặt , giọng khàn khàn đầy uất ức:
"Ngụy Ương, em định với ?"
Não load nhanh thật, trong tích tắc suy diễn xa đến thế.
thả nhẹ một nụ hôn lên môi , tay mân mê đuôi mắt :
"Thạch Canh Lễ, chúng kết hôn . Từ nay về , hãy trói chặt em bên , đừng bao giờ buông tay."
Đầu gối của thường xuyên cần giữ ấm, nhưng trong bệnh viện chỉ đèn vật lý trị liệu. Đại Hắc mang túi chườm nước nóng đến cho .
Ngoài Ngụy Ương, ai rằng túi muối mới là thứ giữ nhiệt đều và lâu nhất. Hắn ngẩng mắt Tiểu Nghị:
"Ai dạy đấy?"
Ban đầu Tiểu Nghị ấp a ấp úng chịu , mãi đến khi Lục Tranh dọa sẽ khiến "c.h.ế.t thây ở Giang Thành", mới co rúm thừa nhận là do Ngụy Ương chỉ dạy.
Cậu lấy 56 điều ghi chú mà Ngụy Ương gửi. Lục Tranh lật từng dòng, sắc mặt càng lúc càng u ám.
lúc Đại Hắc từ ngoài trở về, thấy những dòng ghi chú liền vui mừng khôn xiết:
"Lục Tranh, xem Ngụy Ương tỉ mỉ thế ! Chứng tỏ trong lòng , luôn quan tâm mà. gọi điện ngay đây, bảo về chăm sóc khi phẫu thuật."
Lục Tranh giật phắt tay Đại Hắc đang định bấm , giọng khàn đặc như mất hết sinh khí:
"Ngụy Ương... quan tâm . Em thật sự bỏ rơi ."
Nói , chống tay xuống giường định dậy.
"Lục Tranh! Cậu gì ? Không sống nữa ? Ngày mai phẫu thuật , bác sĩ cấm rời giường!"
Lục Tranh chới với ngã vật xuống nền nhà. Hắn bò lết nửa , giật điên cuồng vạt áo Đại Hắc:
"Đại Hắc! xin , đưa đến Na Uy ngay! tìm bằng Ngụy Ương, đưa về đây!"
Đại Hắc bối rối:
" ca phẫu thuật của ..."
Đôi mắt Lục Tranh đỏ ngầu, nước mắt hòa mồ hôi:
"Không nữa... là thật sự kịp mất!"
Anh gửi cho giáo sư hướng dẫn một tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.
Vị giáo sư khành khạch đáp :
"Chúc mừng, bao năm ủ mưu rốt cuộc thành công ."
ngơ ngác hỏi:
"Âm mưu gì cơ?"
Thạch Canh Lễ che miệng ho nhẹ, :
"Không gì ."
xổm đất như cây nấm, nhất quyết chịu .
"Vừa đăng ký kết hôn xong đối phó với em hả?"
Thạch Canh Lễ bất đắc dĩ cũng xuống, mũi chạm mũi :
"Thật sự gì. Chẳng qua những năm qua luôn chờ em chia tay. Giáo sư Bàng ngoài là hướng dẫn của em, còn là tai mắt cài cắm. Vừa chia tay là ngay."
"Thạch Canh Lễ! Anh đúng là lão cáo già!"
Thạch Canh Lễ đắc ý:
"Ừ, là con cáo già kiên nhẫn nhất. Ngụy Ương, đợi em bốn năm ."
"Anh , việc em chia tay Lục Tranh do nguyền rủa ?"
Thạch Canh Lễ giả vờ , đột nhiên vươn tay ôm lấy đầu gối, nhấc bổng lên:
"Bảo bối, em nhẹ thật đấy!"
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.