Xuyên Không Thập Niên 60: Cô Vợ Quân Nhân Cay Độc - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:07:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Nha Đầu Thúi?" "Uyển Uyển." Vài giọng khác vang lên, trong giọng điệu của họ chứa đựng sự lo lắng.

Tô Tiểu Uyển từ từ mở mắt, chút mơ hồ xung quanh, mới dậy khỏi đùi : "Mẹ, cha nuôi, con . Đến trạm dừng, chúng cùng ngoài xem một chút ."

Mặc dù ở kiếp nàng thấy thứ, nhưng nàng vẫn chút tò mò về những công nghệ lạc hậu . Chúng mang cảm giác chậm chạp, nhưng cũng là sự tiến bộ ngừng của nhân loại.

"Uyển Uyển, con uống chút nước ?" Triệu Ái Quốc vội vàng đưa bình nước qua.

Tô Tiểu Uyển nhận lấy, dù lời cảm ơn nào, nhưng biểu cảm khuôn mặt nàng lên tất cả.

Khi tàu đến trạm dừng, nhiều chọn xuống hít thở khí. Sau hai giờ, tàu tiếp tục chạy, cũng là để thời gian nghỉ ngơi.

Người khá đông, Tô Tiểu Uyển luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y , sợ lạc. Đương nhiên, theo nàng thấy, từ khi xuyên đến đây, đây là đầu tiên nàng thấy nhiều đến , lẽ các chuyến tàu đều chọn thời điểm để nghỉ ngơi chăng.

"Chúng tìm một quán ăn dùng bữa ." Triệu Ái Quốc đề nghị. Còn về việc ngủ nghỉ, ngủ đủ , điều quan trọng nhất bây giờ là ăn chút đồ ăn nóng hổi.

Vương Ái Hồng mấp máy môi, cuối cùng nuốt xuống. Bà hiểu quan niệm tiêu dùng của khác thế nào, nhưng nghĩ bụng chắc chắn là khác so với vùng quê của bà.

Bên ngoài nhà ga nhiều quán ăn vặt, qua tấp nập nhộn nhịp. Cũng nhiều chỉ mua một ít đồ, ngay xuống đất bên cạnh ăn.

Tô Tiểu Uyển và chọn một quán ăn nhỏ trông vẻ sạch sẽ để dùng bữa. Tuy rằng giá cả đắt hơn những nơi khác, nhưng đối với mấy họ thì vẫn .

Sau khi ăn xong, vội dạo một vòng. Khi gần đến giờ, họ trở toa tàu chuẩn nghỉ ngơi.

"Các đang gì đấy? Đây là chỗ của chúng !" Tô Tiểu Uyển phát hiện ghế của hai con nàng chiếm dụng, sắc mặt nàng lập tức khó coi.

Nàng hiểu rằng một vì ham rẻ mà chọn vé . Chẳng mới xuống xe bao lâu, họ định chiếm chỗ của họ ? Cũng xem họ là quả hồng mềm ( dễ bắt nạt) .

"Mày bảo đây là chỗ của mày thì là chỗ của mày ?" Hai gã đàn ông râu quai nón, mặt đầy vẻ hung dữ, trong mắt lóe lên hung quang.

Tô Tiểu Uyển tức đến bật , nàng định gì đó thì thấy đàn ông phía nàng, trực tiếp bước tới, xách cổ áo đối phương lên, ném ngoài ngay lập tức: "Cút!"

"Bắt nạt ! Bắt nạt !" Gã đàn ông ném sang một bên va bụng, bèn lớn tiếng la hét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-161.html.]

Triệu Ái Quốc để ý đến tiếng la hét của bọn họ, sắp xếp cho Tô Tiểu Uyển, nàng và cha nuôi xuống. Lúc , nhân viên tàu cũng đến nơi và hỏi chuyện gì đang xảy .

Tô Tiểu Uyển dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để kể sự việc, thậm chí còn chứng.

Sắc mặt nam nhân viên tàu khó coi, và cảnh cáo: "Các mau trở về chỗ của ! Nếu còn tiếp tục như , sẽ đuổi xuống tàu ngay lập tức!"

Trước đây tàu xảy những chuyện tương tự, họ kiên quyết ngăn chặn tình trạng xảy , đồng thời xin Tô Tiểu Uyển và những khác.

Hai kẻ gây rối cũng hiểu rằng đụng gai góc ( khó đối phó), bèn lủi thủi bỏ .

Phía Tô Tiểu Uyển nhanh chóng trở yên tĩnh. Khi họ đến Thủ đô thì là chiều tối ngày hôm . Giữa chừng, họ vẫn một thời gian nghỉ ngơi.

"Mẹ, Uyển Uyển, cha nuôi, con sẽ tìm một khách sạn cho ở tạm." Đây là địa bàn của Triệu Ái Quốc, đương nhiên nơi nào phục vụ nhất.

Vương Ái Hồng ngạc nhiên ánh đèn rực rỡ xung quanh, bà kịp phản ứng: "Ái... Ái Quốc... Chắc chắn ở đây đắt, chúng cứ tìm một chỗ nào đó ở tạm là ."

"Xin dừng , ở đây cho phép gia súc khách sạn." Chưa kịp để họ bước , bảo vệ chặn họ .

 

Triệu Ái Quốc nhíu mày, Vương Ái Hồng liền : "Chúng cứ tìm một chỗ nào đó ở tạm ." Bà cũng việc mang gà đến đây là . Sàn nhà ở Thủ đô sạch sẽ hơn nhiều so với tỉnh lỵ, hơn nữa qua tấp nập, náo nhiệt hơn tỉnh lỵ nhiều, và hiếm ai vác bao tải như thế .

"Gọi phụ trách của các đây." Triệu Ái Quốc với giọng trầm thấp. Hắn hiểu đây là quy tắc, nên chỉ nhíu mày chứ hề nổi nóng. Đối phương cũng chỉ là tròn trách nhiệm mà thôi.

Bảo vệ thấy trang phục của họ, họ là nhà quê đến. ngoại trừ phụ nữ trung niên, khí chất tỏa từ họ là thứ mà bình thường thể : "Xin chờ một lát." Có thể trở thành bảo vệ của một khách sạn lớn, họ cũng chút tinh ý, sẽ dễ dàng đắc tội khác.

Quản lý sảnh khách sạn gọi đến. Khi thấy Triệu Ái Quốc, khuôn mặt ông đầy vẻ cung kính: "Tam thiếu, đây là bảo vệ mới đến, hiểu chuyện, xin ngài đừng trách."

"Chuẩn cho ba phòng hạng sang." Triệu Ái Quốc để bụng hành vi , chỉ tuân thủ quy tắc mà thôi, hề ý x.úc p.hạ.m họ.

"Vâng, Tam thiếu." Quản lý sảnh thực sự thở phào nhẹ nhõm. Năm thiếu gia ở Kinh thành, bất kể là ai, cũng mà một quản lý nhỏ bé như ông thể đắc tội.

Thế là, thấy vài mặc quần áo nhà quê quản lý đích dẫn lên phòng suite hạng sang.

Vương Ái Hồng trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bà con rể tương lai là lính, nhưng ngờ rằng khi đến Thủ đô, quyền lực của vẫn lớn đến .

"Cái... Nha Đầu Thúi, thấy lòng yên." Sau khi định chỗ ở, phụ nữ trung niên lo lắng hỏi. Đây là đầu tiên bà ở một khách sạn cao cấp như thế .

"Mẹ, gì mà yên?" Tô Tiểu Uyển . Nàng cảm thấy so với tương lai liên bang (từ thường dùng trong tiểu thuyết xuyên chỉ tương lai vũ trụ/ gian), nơi vẫn lạc hậu nhiều. Đương nhiên, so với căn nhà đất ở nông thôn, thiết kế ở đây hơn nhiều. "Còn về chi phí, cần lo lắng."

Loading...