Xuyên Không Thập Niên 60: Cô Vợ Quân Nhân Cay Độc - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:44:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từng thời Triệu Dật Vân cũng dựa sự nhiệt huyết của để phấn đấu trong quân đội. ông nhận , chuyện căn bản đơn giản như , nên ông cũng học chính sách vòng vo (mềm dẻo).

"Kiến Đảng, con đừng hành động bốc đồng. Một khi con gì, đến lúc đó đừng tìm Tiểu Uyển, thậm chí khả năng mất hết chức vụ của ." Triệu Kiến Sinh nhân lúc đàn ông trung niên lên tiếng, ông với giọng chân tình.

Người nhà họ thể trực tiếp tìm , đưa về, nhưng hậu quả là gì? Là cả nhà họ Triệu đều bắt phê bình. Huống hồ Tiểu Uyển vốn dĩ từ nông thôn đến, về nông thôn hướng dẫn nông dân việc, đối với nàng, hẳn sẽ vấn đề gì lớn.

Tô Kiến Đảng đương nhiên hiểu đạo lý , nhưng trong lòng ông nóng ruột: "Tất cả là của con. Con nên để con bé về quê, chứ học ở Thủ đô."

Mặc dù hộ khẩu theo ông, nhưng con bé vẫn thể sống ở nông thôn, chứ như bây giờ. Học nửa học kỳ, gửi đến Tây Bắc nơi càng hoang vu hơn để nông.

Bản ông xuất nông dân, ý kiến gì lớn về việc hạ hương, nhưng con ai cũng lòng riêng, con gái chịu khổ. Huống hồ, trí thức ở những nơi nghèo nàn lạc hậu căn bản cách nào sống , cũng phạm sai lầm mà dẫn đến cái c.h.ế.t.

"Kiến Đảng, lời chú , điều tra xem Tiểu Uyển ở làng nào, đến lúc đó chăm sóc con bé." Triệu Kiến Sinh thấy ông lên tiếng, .

Ông cũng hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Kiến Đảng, chỉ là thời cuộc là như . Họ thể chạm ranh giới. Đến lúc đó tìm về , ngược còn tự đưa , lúc đó đúng là mất cả chì lẫn chài (bồi vợ mất quân). Sau leo lên vị trí hiện tại, e rằng sẽ càng khó khăn hơn.

" , nhưng Cao Phương, tuyệt đối sẽ để sống yên." Tô Kiến Đảng nheo mắt , tỏa khí lạnh, giọng cũng đầy nộ khí.

"Đương nhiên. Nếu là thanh niên trí thức hạ hương, con trai nhà thể ngoại lệ chứ?" Triệu Dật Vân mỉm , nhưng sâu trong đáy mắt tràn đầy sự lạnh lùng tuyệt đối: "Tiểu Uyển , con trai nhà cũng nên đó. Để nếm thử nỗi khổ ."

Tô Tiểu Uyển ngủ gật tàu hỏa. Toa xe yên tĩnh, ngay cả tiếng chuyện cũng . Mỗi đều ôm hành lý của , sự cay đắng khuôn mặt, mắt đều .

Không tàu hỏa chạy bao xa, ngay cả việc nghỉ giữa chừng cũng nghỉ bốn năm . Thậm chí ở tàu mấy ngày, đủ để chứng minh nơi hạ hương xa đến mức nào.

Khi tất cả xuống tàu, từng nhóm phân bổ. Còn Tô Tiểu Uyển phân bổ riêng đến Hắc Sơn Câu (Khe Núi Đen). Tức là, tiên xe đến thị trấn, bộ đến Hắc Sơn Câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-181.html.]

Hắc Sơn Câu là nơi núi non hiểm trở, ngay cả việc trồng trọt cũng thu hoạch ít. Và ít thanh niên trí thức đến đó. Dù nhà nước cũng thể gửi trí thức đến đó c.h.ế.t chứ? Ít nhất cũng chừa cho một con đường sống.

Tô Tiểu Uyển tiếp xúc với bí thư Hắc Sơn Câu, dù đối phương mặt, nhưng nàng thể cảm nhận rõ ràng sự vui của ông.

"Chú, xin hỏi trong làng bao nhiêu thanh niên trí thức?" Tô Tiểu Uyển cũng hiểu, mới đến, tuyệt đối tạo mối quan hệ với đối phương, nếu dễ cô lập (bài xích). Từng tình huống như ở Đại Khanh Thôn của nàng, nhưng liên quan đến lợi ích của làng, nên chú nhắm mắt ngơ thôi.

"Hiện tại hai mươi thanh niên trí thức ở làng chúng ." Người đàn ông trung niên đen đúa, giống như than củi, đôi mắt trông đặc biệt sáng. Có lẽ đó là đặc điểm của làng .

"Tổng cộng làng chúng chỉ hai mươi hộ gia đình. Điều kiện sống vốn dĩ vô cùng khó khăn. Mặc dù các đến để hướng dẫn công việc cho chúng , nhưng chút thành quả nào, còn để chúng cung cấp một lượng lương thực nhất định." Cổ Hỏa cũng phàn nàn, nhưng thị trấn như . Lại còn bắt ông tiếp nhận thêm một thanh niên trí thức. Các làng khác lượng thanh niên trí thức nhiều hơn làng ông nhiều.

Tô Tiểu Uyển mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng: "Chú, cháu cũng là đứa trẻ xuất từ làng quê. Ở Thủ đô mấy tháng, hạ hương . Vì chú cần lo lắng cháu việc."

Lời nàng , Cổ Hỏa mặt lộ vẻ kinh ngạc. Cô gái da dẻ mịn màng, trông giống đứa trẻ chỉ sống ở thành phố mấy tháng: "Cô đừng lừa nông thôn thiếu kiến thức, đừng dùng những lời huyễn hoặc !"

Ông thích những đứa trẻ chân thật. Giống như những thanh niên trí thức trong làng, ai cũng giỏi, nhưng khi thực sự việc, bằng cả những đứa trẻ trong làng, thậm chí thấy côn trùng còn la hét ầm ĩ.

"Chú, chú cứ chờ xem." Tô Tiểu Uyển mặt đầy vẻ tự tin. Nàng là lúc mới xuyên đến. Bây giờ, thứ ở nông thôn, nàng đều quen thuộc.

 

Hắc Sơn Câu còn nghèo hơn Tô Tiểu Uyển tưởng nhiều. Những con đường quanh co khúc khuỷu , nàng là đầu tiên thấy. Thậm chí xe đạp cũng , càng đừng đến những thứ khác. Theo nàng thấy, giàu , no ấm, tiên giao thông thuận tiện. Đường ở Đại Khanh Thôn của họ vẫn . Ngay cả xe , làng họ cũng đơn giản, chứ như Hắc Sơn Câu, một chuỗi khóa tự nhiên trói buộc. Khi qua, đều đó, bên là vách đá vạn trượng. Chỉ cần sơ ý một chút, sẽ rơi thẳng xuống.

Xích sắt là nơi duy nhất khiến sợ hãi. Mà là đến Hắc Sơn Câu, họ đều leo núi. Hơn nữa, đường núi mọc vách đá cheo leo. Bình thường nếu chuyện gì, e rằng Hắc Sơn Câu tuyệt đối sẽ tùy tiện . Một khi tinh thần hoảng hốt, dễ muôn đời thoát.

"Con bé, sợ chứ?" Cổ Hỏa thấy vẻ ngạc nhiên mặt cô gái trẻ, hỏi: "Cái gói đồ , cứ để chú cầm cho." Ông quen những con đường như , nên cảm giác gì lớn.

"Cảm ơn chú." Tô Tiểu Uyển cũng từ chối. Hành lý lớn đương nhiên để ông cầm. Còn đồ nhỏ, thì tự nàng mang ba lô, trực tiếp xắn tay áo bắt đầu leo núi.

Loading...