Xuyên Không Thập Niên 60: Cô Vợ Quân Nhân Cay Độc - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:48:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Người yêu của cháu thanh niên ngoài ?” Cụ bà lớn. Giờ thì cụ mới nhận là họ hiểu lầm, thảo nào ánh mắt của hai họ hề sự trao đổi nào.

“Không ạ, chú cứu cháu, là chiến hữu của vị hôn phu cháu.” Tô Tiểu Uyển vẫn cảm thấy cần thiết chuyện Trần Bác Thành là thuộc hạ của cha cô. Hại thì nên, nhưng phòng thì thể thiếu.

Cụ bà mỉm , “Xin , hiểu lầm hai đứa .” Theo cụ thấy, thanh niên đối xử với cô gái , chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hơn nữa cô gái vị hôn phu, chỉ thể là đáng tiếc mà thôi.

Tô Tiểu Uyển lắc đầu, “Không ạ.” Ngay cả hành động của cô cũng khiến Trần Bác Thành thấy kỳ lạ, huống hồ là khác.

Tình huống tương tự cũng xảy với Trần Bác Thành. Anh chăm chú lắng cụ ông chuyện, và ghi nhớ tất cả những điều đó trong lòng, nhưng hề đính chính mối quan hệ của với Tô Tiểu Uyển.

Lúc đầu, vô cùng chán ghét cô tiểu thư tự lượng sức . Sau , khi bộ câu chuyện về cô, mới hiểu tình cảm sâu nặng của cô gái , thậm chí vì Triệu Ái Quốc mà đặt bản nguy hiểm. Tình cảm như , tính cách như , e rằng nhiều cô gái .

“Chàng trai, cháu đang đấy?” Cụ ông thì thấy thanh niên chút ngẩn , đang nghĩ gì.

Trần Bác Thành tỉnh ngay lập tức, trả lời nghiêm túc, “Ông ơi, cháu đang kỹ, chỉ là đối với cháu tác dụng lớn.”

Là quân nhân, cũng ý định kết hôn , và cũng thể cô gái nào khác đối xử với như . Vì thế, sinh mạng của là thuộc về đất nước.

Trước đây, để tiện bề hành động, mặc quân phục, nếu dễ khiến phát hiện sự khác thường, và ích gì cho việc cứu .

“Sao tác dụng chứ? Chẳng lẽ hai đứa cần cuộc sống ?” Cụ ông nháy mắt nháy mày . Dù lớn tuổi, nhưng tính cách cụ vẫn như một ông già gân , nếu vợ cụ bỏ trốn theo cụ ngày xưa .

Trần Bác Thành thì lắc đầu, “Cô là tiểu thư của cháu.”

“Tiểu thư thì chứ, chỉ cần cô thật lòng theo cháu, cháu đối xử với .” Cụ ông , “Ta cũng là lớn lên cùng vợ đấy, thể là thanh mai trúc mã. Chỉ là gia đình phản đối, nên dẫn bà thẳng.” Cụ hiểu rằng đang dạy hư thanh niên, nhưng nếu cả hai ý chí kiên định, chuyện đều thể vượt qua .

“Cô vị hôn phu .” Trần Bác Thành nhắc .

“Có vị hôn phu thì chứ? Không quan trọng bằng sự chân thành .” Cụ ông nhấn mạnh nữa, “Chàng trai, nếu ngày xưa cũng do dự như cháu, e rằng sẽ cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay.”

Trần Bác Thành khựng một chút, vẫn , “Cô yêu vị hôn phu của .” Anh chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô là đủ .

Thực , chính cũng thấy kỳ lạ với bản . Nếu cụ già mặt nhắc nhở, cũng nhận những cảm xúc tinh tế của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-243.html.]

Nghe câu , cụ già há hốc mồm, “Cháu… hai cháu yêu ?” Ở rừng sâu núi thẳm , nếu yêu, cô gái nào lên núi ?

“Không , nhận lệnh tìm cô .” Trần Bác Thành nhỏ.

“Vậy… vị hôn phu của cô ?” Cụ già một dự cảm lành, nhưng ánh mắt của thanh niên, giống vẻ đau khổ tuyệt vọng.

“Anh thương nặng, đưa về bệnh viện điều trị .” Trần Bác Thành cũng bí mật quốc gia, tuyệt đối thể bí mật quân đội, huống hồ còn liên quan đến bọn nước R.

Cụ già thực sự gì hơn, chỉ vỗ vỗ vai . “Cháu như thế cũng thể cướp tình . Chỉ là vẫn cần chú ý đến cơ thể , đừng đối phương thương nặng như .”

Lúc , cụ tưởng tượng một cảnh tượng: Tình yêu của một trai nghèo và một cô tiểu thư giàu , cuối cùng gia đình chúc phúc, thậm chí phái đến bắt họ về. Trên đường, trai nghèo thương nặng, cô tiểu thư vì yêu mà buộc thỏa hiệp.

“Không cháu thương.” Trần Bác Thành nhấn mạnh.

“Gì, cháu thương ?” Cụ già câu , mặt vẻ kinh ngạc, dường như khác xa so với những gì cụ nghĩ.

Trần Bác Thành gật đầu, “Vâng, khác thương. Đã đưa về điều trị , cháu chỉ đồng hành cùng tiểu thư về nhà thôi.” Anh thể chuyện bọn xâm lược nước R đến đất nước họ gieo rắc dịch bệnh, nếu dễ gây hoang mang cho dân chúng.

“Chẳng lẽ cháu phái bắt tiểu thư về nhà ?” Giọng cụ già đầy vẻ thể tin , như thể bức tranh cụ tự vẽ vỡ vụn ngay lập tức.

Trần Bác Thành ngạc nhiên lời của cụ già, “Không ạ.”

Cụ già vẻ mặt của thanh niên, rằng những chuyện dân thường như họ thể hỏi đến. Sau đó cụ trịnh trọng gật đầu, “Ta hiểu .”

Trước đây cụ tưởng hai là tình nhân bỏ trốn, ngờ sự việc vượt ngoài dự đoán của cụ. Không bà cụ hiểu lầm , nhưng nghĩ thì sẽ rõ thôi.

“Chúng cháu ăn cơm xong sẽ rời khỏi đây, trở về Thủ đô.” Trần Bác Thành sợ nảy sinh chuyện ngoài ý , thông báo tin tức cho thủ trưởng, tránh để xảy sự cố đường về.

Thế là, khi họ dùng bữa, bầu khí bàn ăn phần gượng gạo. Ngoài tiếng của hai cụ già, Tô Tiểu Uyển và những khác đều im lặng dùng bữa.

“Cảm ơn ông bà nhiều ạ. Đây là một ít t.h.u.ố.c cảm cúm cháu mang theo. Khi nào sổ mũi, nhức đầu, thể dùng để chữa trị.” Trước khi rời , Tô Tiểu Uyển tặng t.h.u.ố.c cho hai vợ chồng cụ già, coi như báo đáp ơn nghĩa một bữa cơm.

Có thể họ hiểu lầm giữa cô và Trần Bác Thành, nhưng đồng thời, họ cũng là . Trên cô ngoài một ít t.h.u.ố.c , còn gì khác,正好 vật tận dụng (dùng hết giá trị của món đồ).

Loading...