“Nói như , em nghĩ đến tình chị em giữa chúng !” Giọng Tô Chiêu Đệ vô cùng sắc nhọn, trong mắt tràn ngập sự hận thù đậm đặc.
Vương Ái Hồng hành vi của cô nàng Đản thì chị đó vẫn luôn giả vờ. “Tiểu Trần, phiền .” Ý tứ rõ ràng là giữa họ còn gì để nữa, và bà cũng tiếp tục cái gọi là lời sám hối của cô con gái lớn.
Trần Khánh Triệu Ái Quốc, khẽ gật đầu, lập tức đến bên Tô Chiêu Đệ và trực tiếp tay.
Tô Chiêu Đệ phòng từ , chạy trốn, nhưng tóm lấy. Chị vùng vẫy kịch liệt, đồng thời lớn tiếng nguyền rủa: “Mẹ, thể như ? Dù con cũng là con gái của , cô Tô Tiểu Uyển cũng tổn thương gì, dù con sai, cũng thể bù đắp lầm đó.”
Một tiếng “Ụm…”, Trần Khánh trực tiếp c.h.é.m mạnh gáy chị . Tiếng nguyền rủa của ngưng bặt, so với đó thì thiện hơn nhiều.
“Đưa đến sở cảnh sát, rõ nguyên nhân, kết quả bộ một . Nếu cần nhân chứng, sẽ chứng.” Khi Vương Ái Hồng câu , giọng bà vô cùng khàn đục. Bà cũng , một khi đến sở cảnh sát, thì tình cảm con giữa họ đứt đoạn, bao giờ thể qua nữa.
“Vâng.” Sau đó Trần Khánh xách Tô Chiêu Đệ rời khỏi núi, để ba họ.
“Bác gái…” Triệu Ái Quốc liếc cô nhóc thúi, khẽ gật đầu, tức là chuyện giao cho phụ trách.
Vương Ái Hồng lập tức hồn, mặt bà đầy vẻ xin : “Ái Quốc, để chê , thật ngờ, nhà chúng nuôi dưỡng một đứa con gái như .” Rõ ràng giáo d.ụ.c như thế, mà hành vi của cô nàng Đản, đối với gia đình họ, quả thực là nỗi nhục nhã.
Cô thể tay tàn nhẫn với em gái ruột của như thế, huống chi là khác.
“Bác gái, chuyện liên quan đến các bác, đều là do tiền bạc cho mê đầu óc mà thôi. Chắc hẳn chị sẽ hối cải.” Giọng điệu Triệu Ái Quốc ôn hòa. Anh cũng bất ngờ khi Tô Chiêu Đệ như , đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn vì yêu cảnh giác, nếu hậu quả dám tưởng tượng. Còn về kẻ chủ mưu Đơn Đan, dù tàn tật thì ? Tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua cho .
Tên tra nam , mềm dùng vũ lực. May mà vợ sắp cưới của tổn thương gì, nếu , sẽ dùng cả nhà họ Đơn để chôn cùng. Dù nắm quyền là nhà họ Đơn thì ? Anh vẫn thể dùng năng lực của khiến đất nước bao giờ yên .
Anh cũng hiểu rõ, vì quen Uyển Uyển nên tình cảm đối với đất nước giảm nhiều, nhưng những nắm quyền cũng điều. Anh tàn tật mà còn để yên, đây là cố ý ép buộc ?
Vương Ái Hồng những lời của con rể tương lai, bà khổ : “Nếu nó hối cải thì chuyện như thế .” Bà cũng là cho nó cơ hội, nhưng thái độ của nó là cô nàng Đản và gia đình họ tan vỡ, bao giờ thể hàn gắn .
“Mẹ, còn con.” Tô Tiểu Uyển cũng nên gì, chỉ thể thốt câu an ủi như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-269.html.]
Người khác rốt cuộc đang nghĩ gì, cô hiểu. Rõ ràng ngày tháng chịu sống, nhất định gây chuyện, chỉ thể cô nàng Đản đủ.
“ , còn cô nhóc thúi là con. Còn cô nàng Đản, cứ coi như từng sinh đứa con gái như .” Khi Vương Ái Hồng câu , nước mắt bà kìm mà tuôn rơi.
Sống mũi Đơn Đan đ.á.n.h gãy nên trực tiếp đưa đến bệnh viện tỉnh. Dù tìm tính sổ thì chữa trị vết thương vẫn quan trọng hơn.
Chồng của Tô Chiêu Đệ – Hà Đại Ngưu khi vợ chuyện gì, trực tiếp đến cầu xin nhà vợ.
“Mẹ, dù cô nàng Đản sai chuyện gì, con bé vẫn là con gái của . Hơn nữa thất vọng về nó, nhưng nó còn mấy đứa con cần chăm sóc. Sao nó thể tù ?” Hà Đại Ngưu khuôn mặt chữ điền, là một nông dân hiền lành. Anh cảm thấy vợ đúng là kiêu căng và ương bướng, nhưng tuyệt đối chuyện thất đức.
Vương Ái Hồng liếc , hỏi: “Nó ?”
Hà Đại Ngưu rõ lắm cụ thể xảy chuyện gì, chỉ là nhà vợ đưa cô nàng Đản đến sở cảnh sát, hình như là gì đó với em gái. “Mẹ, cô , tha thứ cho cô .”
Vương Ái Hồng vẫn cảm thấy con rể mà bà chọn , tiếc là vì sự gây rối của con gái mà cuộc sống của họ quá dễ chịu. Nếu đổi bà là chồng, bà tuyệt đối cũng thích cô con dâu như thế . “Nó ư? Nó với con xảy chuyện gì ?”
“Có nó bảo con đến cầu xin, còn nguyên nhân, kết quả thì cho con ?” Dù cũng là con gái do chính tay nuôi lớn, thể tính tình hiện tại của nó là như thế nào.
Nghe vợ hỏi như , mặt Hà Đại Ngưu đầy vẻ khó xử: “Cô … cô , chỉ là chuyện với em gái, hy vọng thể tha thứ.”
Anh cũng hiểu, trong lòng vợ, vô dụng, thể cho cô cuộc sống .
“Nếu nó , để cho con . Nó hạ t.h.u.ố.c mê em gái , đưa đến mặt đàn ông khác.” Khi Vương Ái Hồng câu , giọng điệu tràn đầy sự đau thương sâu sắc. “Nếu cô nhóc thúi cảnh giác, con hậu quả sẽ như thế nào ?”
Chuyện cô nhóc thúi vị hôn phu thì con rể cũng rõ. Một khi đàn ông khác vấy bẩn, dù Ái Quốc chê, con xem con gái còn mặt mũi nào mà sống? Cho dù g.i.ế.c c.h.ế.t Đơn Đan, cũng thể bù đắp nỗi đau khổ của con gái.
“Cái gì? Cô nên như chứ.” Trên mặt Hà Đại Ngưu đầy vẻ kinh ngạc, ngờ vợ chuyện quá đáng đến thế. Đó là em gái ruột của cô , ngoài như , còn vác d.a.o g.i.ế.c .