[Xuyên Không Trùng Sinh] Gả Cho Đầu Bếp Thập Niên 60 - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:46:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
115.
Điền Hữu Phúc cũng nhíu mày. Trước khi thành lập nước, trong làng đúng là thường xuyên vứt bỏ bé gái sơ sinh ở núi, nhưng khi thành lập nước thì điều đó phép nữa. Đặc biệt là khi ông quản lý, tình trạng càng phép.
Mặc dù một đội sản xuất khác quản lý nghiêm vẫn như , nhưng đội của họ thì .
Điền Hữu Phúc: "Ý kiến là của ai? như ? Làng đây vứt bỏ bé gái, bây giờ bao nhiêu đàn ông lấy vợ? Hơn nữa, Chủ tịch cũng , phụ nữ gánh vác nửa bầu trời! Mấy là đang chống đối Chủ tịch ?"
Mẹ Điền Đại Trụ lắp bắp nên lời, trong lòng bà cũng uất ức. Sinh con gái , chẳng là con của nhà ? Sao xử lý thế nào cũng do nhà nước quản?
Cái gì mà phụ nữ gánh vác nửa bầu trời, phụ nữ gánh vác nửa bầu trời cũng vô dụng! Nửa bầu trời để gì? Chỉ con trai mới chống đỡ cả một bầu trời!
Tiền Cúc Hoa: " bà, bà , còn bảo Đại Trụ bế Tiểu Nha ... tát bà một cái, bà liền bảo Đại Trụ đ.á.n.h chân ..."
Nhắc đến chuyện , Điền Đại Trụ liền nhảy dựng lên: " đ.á.n.h cô thì ? Đại Trụ đ.á.n.h cô cũng là cô đáng chịu! Ai bảo cô sinh con trai! Cô các đội sản xuất khác xem, nhà nào sinh con gái mà đánh? Cô đ.á.n.h là đáng đời, nếu ngày mai cô sinh con trai, chắc chắn sẽ bảo Đại Trụ đ.á.n.h cô! Còn cô đ.á.n.h già, cô là đồ gì!"
Nhị Nha xông : "Bà mới gì! Bà mới đáng đánh! Bà là đồ già c.h.ế.t!"
Điền Đại Trụ liền dựng lông mày: "Nhị Nha! Con gì đấy! Đó là bà nội con!"
"Con cần bà nội ! Con cũng cần bố! Bố là , bố cùng phe với bà nội! Các đều bắt nạt chúng con hức hức hức..."
Điền Đại Trụ tức giận vô cùng, giơ tay tát lao về phía Nhị Nha. Anh đ.á.n.h vợ, chẳng lẽ đ.á.n.h con gái ? Cái con bé c.h.ế.t tiệt đúng là đồ phá của, sai, đồ phá của như giữ ở nhà gì, vẫn nên sớm đưa .
Biết nhà mãi con trai là vì âm khí quá nặng, chị gái quá nhiều, nên mới gọi con trai đến.
Điền Đại Trụ mặt mày hung dữ, kết quả chạy nửa đường thì đè sấp xuống.
Từ Sương chỉ đè sấp , mà còn tiện thể đá một cước chân Điền Đại Trụ, khiến kêu la oai oái.
Mẹ Điền Đại Trụ vỗ đùi: "Phản phản ! Mày còn dám để khác đ.á.n.h chồng mày!"
Tiền Cúc Hoa đàn ông trong tuyết, và chồng bên như ăn tươi nuốt sống cô. Cuối cùng, khi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Anh, cô : "Đội trưởng, sống với Đại Trụ nữa."
Điền Đại Trụ trong tuyết ngây , những xung quanh, trừ Vương Anh và Từ Sương, đều ngây .
Ý gì?
Không sống với chồng nữa là ?
Lông mày Điền Hữu Phúc nhíu như thể sắp bóp c.h.ế.t con ruồi: "Cô nghĩ kỹ ?"
Tiền Cúc Hoa hít sâu một : " nghĩ kỹ , sống với nữa!"
Điền Đại Trụ lẩm bẩm gọi một tiếng "Cúc Hoa", đó còn tiếng động nào nữa.
Mẹ Điền Đại Trụ thì chống gậy xuống đất, run rẩy : "Hay lắm mày, hóa mày đồ lăng loàn! Mày còn dám như ! Đại Trụ! Mày còn ngây đó gì! Mau đ.á.n.h nó !"
Tiền Cúc Hoa: "Cứ đến đây, ông cứ đến đ.á.n.h . Hôm nay ông đ.á.n.h c.h.ế.t , nhất định sẽ sống với ông nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trung-sinh-ga-cho-dau-bep-thap-nien-60/chuong-115.html.]
Tiền Cúc Hoa quyết tâm . Vừa nãy khi Điền Hữu Phúc đến, Vương Anh khuyên cô trong nhà. Cô nghĩ nghĩ , cảm thấy Vương Anh đúng.
Cô định là thể sinh nữa . Nuôi ba cô con gái, cùng một đàn ông gánh vác nổi, cuộc sống một cái là thấy hết.
Lần chồng cướp hai đứa con gái, cũng sẽ sớm muộn ép chồng cô đạt mục đích.
Tiền Cúc Hoa rõ, chồng và em dâu chỉ gửi hai đứa nhỏ , chỉ để Đại Nha ở nhà việc. Đợi đến khi Đại Nha lớn, mà họ đến chắc chắn cũng là gì.
Không què thì cũng là ngốc, đến lúc đó tiền đổi , vẫn là tiêu gia đình Điền Nhị Trụ.
Cuộc sống của Tiền Cúc Hoa thể khổ, nhưng cô mặt mũi nào mà bán con gái. Cô với con gái, nhưng cô là loại thể thanh thản bán con gái để lấy tiền tiêu xài.
Cô rõ, cô sống với Điền Đại Trụ, chính là ức hiếp.
Điền Đại Trụ còn giúp khác ức h.i.ế.p .
Cuộc sống còn hy vọng gì?
Thà bỏ . Cô dẫn con gái sống, c.h.ế.t đói là mệnh, c.h.ế.t đói thì sống ngày nào ngày đó.
Lời của Tiền Cúc Hoa khiến em dâu và chồng kinh ngạc tột độ. Không sống nữa? Dựa cái gì mà sống nữa? Đã lấy chồng thành gia , còn thể sống nữa ?
Đây chẳng là đồ lăng loàn ? Chẳng cạo đầu âm dương treo giày rách diễu phố ?
Điền Hữu Phúc: "Chuyện mấy giống chuyện , cái gọi là ly hôn. Tức là hai bên còn là vợ chồng nữa, việc cưới hỏi tang ma của mỗi còn liên quan gì đến ."
Không còn liên quan gì nữa?
Trên trán Điền Đại Trụ đổ mồ hôi lạnh, thể liên quan! Họ là vợ chồng, vợ chồng thể liên quan? Còn ba cô con gái nữa!
Tiền Cúc Hoa: ", chính là ly hôn. ly hôn với Điền Đại Trụ."
Điền Đại Trụ ngây , xông lên định kéo Tiền Cúc Hoa: " đồng ý! đồng ý ly hôn!"
Sao thể ly hôn? Anh cưới vợ khó khăn bao, vì cưới vợ, xây nhà tách ở riêng. Hai sống với mười mấy năm, cùng ruộng, cùng việc, thể ly hôn chứ!
Điền Đại Trụ lúng túng với Tiền Cúc Hoa: "Cúc Hoa, em đừng loạn nữa, ly hôn ly hôn gì chứ, chỉ thành phố mới trò đó. Chúng còn ba đứa con mà..."
Tiền Cúc Hoa vẻ mặt mỉa mai: "Anh còn mặt mũi nhắc đến con cái ? Điền Đại Trụ, đời hối hận nhất chính là lấy ."
Năm xưa cuộc sống khó khăn, cô vác một bao bột ngô bước cửa, hai chật vật sống qua ngày. Kết quả chịu đựng mười mấy năm mới rõ, bên cạnh là một kẻ hèn nhát vô dụng trách nhiệm!
Hổ dữ còn ăn thịt con, gửi con gái ?
Điền Đại Trụ còn níu kéo, Tiền Cúc Hoa tung đòn chí mạng.
" thể sinh nữa ."
"Điền Đại Trụ, bất kể là con trai con gái, chỉ ba đứa con gái thôi. Nếu con trai, thì , chúng chia tay, tìm phụ nữ khác sinh con trai cho ."