Vân Xu hút một ngụm trà sữa: “Sáng nay vừa dậy.”
“… Đã biết.” Thẩm Diễn Thư thầm chậc một tiếng.
Vân Xu ngồi ở ghế phụ. Từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây lớn. Ánh mắt sắc bén, khí chất mạnh mẽ, toàn thân tỏa ra khí thế áp người.
“Tương Tương!” Vân Xu hạ cửa kính xe xuống, vui vẻ chào hỏi.
Sắc mặt Đào Tương dần dịu lại. Mở cửa xe sau và ngồi vào: “Sáng nay mệt không? Cơ thể chịu nổi không?”
“Cũng tạm. Huấn luyện sắp xong rồi." Vân Xu trả lời.
Mọi người đã đủ mặt. Bên trái là Thẩm Diễn Thư đang chuyên tâm lái xe. Chú ý đến ánh mắt cô, anh ấy dò hỏi nhìn qua. Vân Xu lắc đầu ý bảo không có gì. Lại nhìn về phía sau. Đào Tương đang dịu dàng nhìn cô ấy.
“Tương Tương thích nghi thế nào rồi?”
Đào Tương tự tin nói: “Rất tốt. Mấy mục đó với tôi rất đơn giản.”
Dù sao đi nữa, cô cũng là linh giả đã trải qua huấn luyện phi nhân loại. Tuy không thể hack như Thẩm Diễn Thư giữ lại mọi năng lực, nhưng đã vượt xa tiêu chuẩn bình thường của thế giới này. Nếu nói chỗ nào không vừa ý, chính là gã Thẩm Diễn Thư này quá âm hiểm.
Cố tình sắp xếp cô ở khu giáo trình xa xôi. Dù anh là tồn tại thật sự chạm đến cội nguồn, mạnh hơn cô, cũng không ảnh hưởng đến việc cô thầm mắng. Tên khốn kiếp! Đồ phúc hắc c.h.ế.t tiệt! Kẻ âm hiểm!
“Vậy là tốt rồi.” Vân Xu lo lắng nhất là họ không thích nghi được. Sau đó phát hiện Thẩm Diễn Thư ở đâu cũng như cá gặp nước. Bây giờ tình hình Đào Tương cũng không tồi. Cô cuối cùng cũng yên tâm.
Vân Xu không hỏi hai người đến bằng cách nào. Trong lòng đã có suy đoán. Khoảng thời gian trước, cô mơ một giấc mơ. Trong mơ, linh sách hóa cây cổ thụ lại bay tới khóc thút thít. Một quyển sách mà lại khiến người ta nhìn ra vẻ mặt bầm dập, run rẩy. Cũng thật lợi hại.
Ngay cả linh sách cũng bị bắt được, chịu không ít tủi thân dưới tay Thẩm Diễn Thư. Anh ấy đột phá hạn chế thời không đi vào hiện thực, hoàn toàn có khả năng. Tóm lại kết quả là khả thi.
Ăn cơm xong, Thẩm Diễn Thư lạnh lùng bỏ Đào Tương ở cổng trường. Đạp ga, xe lao đi vun vút.
Đào Tương đang chuẩn bị chào tạm biệt: “…”
Cách buổi quân huấn chiều còn một lúc. Thẩm Diễn Thư giảm tốc độ, muốn tận hưởng thêm một chút thời gian riêng của hai người. Thời gian đi vào thế giới này lâu hơn tưởng tượng rất nhiều. Trong quá trình đó, anh đã có lúc nảy sinh ý định nguy hiểm, cuối cùng đã kìm lại được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1228-ngoai-truyen-nguoi-qua-duong-giap-3-ket-thuc-the-gioi-18.html.]
Cửa sổ hé mở. Gió lướt nhanh tạt vào mặt. Những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua má. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi lại trông có vẻ hơi giả tạo. Vân Xu ngẩng đầu nhìn thẳng mặt trời chói chang. Khóe mắt rưng rưng nước mắt.
Thẩm Diễn Thư nhíu mày, nâng cửa kính xe lên: “Có chuyện gì nói cho anh. Anh giúp em giải quyết. Đừng lấy cơ thể ra đùa giỡn.”
Vân Xu nghiêng đầu nhìn anh. Giờ khắc này, cuối cùng cũng có cảm giác chân thật. Trái tim lơ lửng dần hạ xuống đất. Ngày khai giảng đó, cô đã từng cho rằng mình bị ảo giác. Bằng không, người trong sách làm sao xuất hiện ở hiện thực được. Lại còn trùng hợp xuất hiện ở sân trường.
Nhưng người đó lại đi theo sau cha mẹ, chậm rãi đi tới. Lông mày đẹp đẽ, mắt sáng, khí chất xuất chúng.
“Xu Xu, đây là anh nghiên cứu sinh ở trường con. Vừa nãy nhờ có anh ấy, cha mới phát hiện còn một thủ tục chưa làm xong." Cha Vân vui vẻ nói.
“Em chào, anh là Thẩm Diễn Thư." Dưới ánh mặt trời, người đó cong môi, vẫn như mọi khi, đầy vẻ lừa gạt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nghĩ đến chuyện hai tuần trước, Vân Xu không khỏi bật cười. Tay áo sơ mi của Thẩm Diễn Thư xắn lên một nửa. Cánh tay trắng lạnh lười biếng đặt trên vô lăng, nhướng mày nói: “Vừa nãy muốn nhìn mặt trời. Giờ nghĩ đến gì mà vui vậy?”
“Nghĩ đến một chuyện vui." Vân Xu nói.
Thẩm Diễn Thư bất động thanh sắc thử hỏi: “Chuyện gì?” Hai tuần nay anh đã xử lý hết tình địch này đến tình địch khác. Sẽ không lại là gã không có mắt nào đó lén chạy đến nịnh bợ cô chứ?
“Nghĩ đến mọi người đã đến bên cạnh em, em liền vui không chịu được. Vui đến mức như có ngàn vạn con bướm đang nhảy múa trong cơ thể." Sự vui sướng trong mắt Vân Xu gần như muốn tràn ra ngoài, đẹp đến không thể tin được.
Thần sắc suy tư của Thẩm Diễn Thư khựng lại. Chiếc xe dừng lại ở bãi đất trống. Vân Xu nhìn về phía cảnh vật bên ngoài. Lại mơ màng nhìn về phía anh. Nơi này cách trường học còn rất xa.
Trong xe là một không gian tĩnh lặng. Thẩm Diễn Thư rũ mắt hồi lâu, khẽ nói: “Xin lỗi. Làm em đợi lâu rồi.” Xin lỗi, làm em đau khổ lâu như vậy. Anh biết rõ, việc ngay cả hy vọng cũng không có là điều đau khổ đến mức nào. Cô ấy bây giờ càng vui vẻ, có nghĩa trước đó càng khó khăn.
“Không có đợi lâu. Mọi người rất nhanh đã đến bên cạnh em rồi. Chỉ là em... trước đó cho rằng sẽ không gặp lại mọi người nữa." Giọng Vân Xu khẽ dần.
“Sẽ không." Thẩm Diễn Thư nhẹ nhàng nâng mặt cô ấy lên. Cúi người trán chạm trán. Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua làn da. Ngay cả đáy lòng cũng trào dâng hơi ấm. “Dù em ở đâu, anhcũng sẽ đột phá lớp chắn tìm thấy em.”
Vân Xu ngẩn ngơ. Đôi mắt luôn mang theo nụ cười lười biếng giờ phút này tràn đầy sự trịnh trọng. Đáy mắt thâm trầm chỉ có một người. Cô cong khóe mắt, khẽ nói: “Em tin.”
Anh đã chứng minh điều đó rồi. Đến bên cạnh cô. Hai người sau này còn rất nhiều thời gian. Cô rất mong chờ.