Dĩ nhiên, giữa đám đông tò mò, cũng có vài người tỏ ra không mấy quan tâm và có phần nghi hoặc.
"Hả? Kỷ Hòa không phải là nghệ sĩ à? Sao lại dính dáng đến khảo cổ thế này?"
"Đúng rồi đó, tôi không hiểu nên mới hỏi. Chẳng lẽ cô ấy đi du lịch, tiện tay... khai quật luôn cả ngôi mộ cổ?"
Thấm Ngôn nghe đến đây thì sững người.
Cậu từng xem vài buổi livestream của Kỷ Hòa, nhưng thật ra lại chẳng mấy hứng thú với huyền học hay mấy thứ tâm linh. Cậu xem chỉ như một kiểu giải trí lúc ăn cơm, g.i.ế.c thời gian là chính. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái tên “Kỷ Hòa” ấy… thật gần.
Không muốn tiếp tục nghe những lời bàn ra tán vào nữa, Thấm Ngôn rẽ sang một khu triển lãm khác – nơi trưng bày các hiện vật liên quan đến các phi tần của Thành Hầu Vương.
Thấm Ngôn đã có linh cảm từ trước. Một người có thể tàn nhẫn g.i.ế.c hết đám thợ xây mộ chỉ để phục vụ mình nơi suối vàng, thì việc chôn theo vài cô gái cũng đâu phải chuyện gì bất ngờ. Đúng như cậu đoán.
Đọc xong những dòng chữ khắc trên tường đá, Thấm Ngôn chỉ biết khẽ thở dài.
Vào thời cổ đại, tuổi thọ con người vốn đã ngắn. Trung bình, người ta chỉ sống đến năm mươi hay sáu mươi tuổi là cùng. Thành Hầu Vương, khi bước qua tuổi năm mươi, cảm thấy cái c.h.ế.t đang đến gần, bèn bắt đầu chuẩn bị cho “cuộc sống bên kia thế giới”. Ông ta ra lệnh tuyển chọn các cô gái trẻ đẹp khắp nơi để đưa vào hậu cung.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nhưng dân chúng đâu có ngu. Ai cũng hiểu rõ, con gái mà bị đưa vào cung lúc này thì khác gì đi vào chỗ chết? Vì vậy, chẳng ai tự nguyện dâng con gái mình cả.
Tức giận vì không được như ý, Thành Hầu Vương lập tức ra lệnh: hễ nhà nào có con gái đến tuổi thì bắt buộc phải nộp lên. Còn việc có được phong làm phi tần hay không thì tùy vào ý vua. Gia đình nào có ghi tên con gái trong hộ tịch cũng không thoát. Không được chọn làm phi thì cũng bị đưa vào phủ làm tỳ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1613.html.]
Làm phi thì… đến lúc vua c.h.ế.t cũng phải chôn theo. Làm tỳ nữ thì sống còn khổ hơn chết.
Thành Hầu Vương nổi tiếng là người nóng tính. Chỉ cần không vừa ý là ra tay đánh đập. Có những cô gái mới vào phủ chưa đầy một tháng đã bị hành hạ đến chết.
Trong hoàn cảnh như vậy, những cô gái bị bắt chỉ còn biết cầu trời khấn Phật… để được chọn làm phi tần. Vì ít ra, làm phi còn có chút danh phận, còn hơn sống kiếp nô lệ.
Thành Hầu Vương chẳng phải người có tài học hay phẩm chất gì, nên tiêu chí chọn phi cũng đơn giản đến đáng sợ – chỉ cần xinh đẹp.
Dĩ nhiên, với thân phận cao quý, ông ta không thèm trực tiếp gặp những cô gái này. Thay vào đó, ông sai họa sư đến phác họa chân dung từng người. Sau đó, ông sẽ xem tranh rồi chọn ai mình ưng ý.
Chỉ một bức tranh thôi… đã có thể định đoạt cả số phận một con người.
Vậy là từ chỗ thấp kém, những họa sư ấy lập tức trở nên “cao quý”. Ai cũng cố tìm cách lấy lòng họ. Nhiều cô gái, vì muốn có cơ hội làm phi, đã dốc hết tiền bạc để hối lộ họa sư – chỉ mong được vẽ đẹp hơn người thật một chút. Ngược lại, ai không có tiền, không chịu đút lót… thì có khi bị vẽ xấu hơn bình thường, số phận cũng theo đó mà rơi xuống vực thẳm.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra trong lịch sử. Truyền thuyết kể rằng, vào thời nhà Hán, Minh phi Vương Chiêu Quân cũng từng vì không lấy lòng họa sư Mao Diên Thọ mà bị vẽ xấu đến mức mất cơ hội gặp vua – khiến cuộc đời bà rẽ sang một hướng khác.
Nhớ đến những câu chuyện xưa ấy, Thấm Ngôn chỉ biết cay cay sống mũi.
Trong số hiện vật khai quật được từ ngôi mộ của Thành Hầu Vương, có một tập tranh rất dày. Dù đã bị thời gian bào mòn, giấy ngả sang màu vàng úa, nhưng vẫn thấy được nét vẽ từng cô gái với vẻ mặt khác nhau – người cười, người buồn, có người thì ánh mắt đầy sợ hãi...
Chúng không chỉ là tranh, mà là cả những phận người bị giam cầm trong một thời đại tăm tối.