Vì thế không lâu sau, Trần Hi liền đẩy quán ăn, mang theo một hai chục người đi đến cửa hàng.
Nhìn thoáng qua, thật giống như Trần Hi bị người ta đuổi không cho bày bán, còn có người tò mò lớn tiếng hỏi han.
Biết nguyên nhân, khó tránh khỏi thổn thức.
Việc kinh doanh này thật sự quá tốt rồi!
Cha Trần đang bận rộn dọn dẹp các dụng cụ ăn uống đặt theo yêu cầu trong cửa hàng, thấy một màn như vậy, cho rằng khuê nữ bị khi dễ, sắc mặt lập tức thay đổi, vọt vào phòng bếp cầm lấy d.a.o phay chạy ra ngoài.
- Từ lần trước khuê nữ cầm d.a.o phay đòi lại tiền thuê nhà, ông ấy liền nghiêm túc suy nghĩ qua, ông ấy phải học hỏi khuê nữ một chút mới được!
Trần Hi đang vui vẻ dẫn người trở về cửa hàng lấy hàng, từ xa đã nhìn thấy cha nàng cầm d.a.o phay xông tới, khóe miệng cười lập tức cứng đờ, sợ dọa đến khách nhân, nàng lập tức lớn tiếng nói: "Cha, bọn họ đều là tới mua dầu ớt, cha trở về đem dầu ớt trong kho mang ra đây."
Cha Trần cho rằng khuê nữ đang bị đuổi về: "...?"
"Cha vào lấy đi." Trần Hi lại nói: "Để khách chờ lâu không hay, con về ngay đây."
Cha Trần lập tức dừng bước, đáp một tiếng, liền vác d.a.o phay ra sau lưng đi trở về.
Đi được vài bước, chợt nhớ d.a.o để sau lưng vẫn thấy rõ, ông ấy lại vội vàng đưa d.a.o ra phía trước người.
Trần Hi nhìn thấy mà muốn cười.
Có người cười trêu ghẹo, Trần Hi giải thích: "Trước đây bị người ta khi dễ, cha ta sợ ta chịu thiệt."
Chuyện này cũng là lẽ thường, trước đó không lâu, ngũ công tử Triệu gia không phải còn dẫn người đến đầy chuẩn bị chặn đường Trần Hi sao, chẳng qua là bị đại công tử cho người ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-204.html.]
Một đám người vây quanh cửa hàng chưa khai trương, lại hấp dẫn không ít người, nhân tiện bán thêm được vài bình, chờ đám người giải tán, Trần Hi đếm tiền ở trong phòng hậu viện đến mức không ngậm miệng lại được.
Chưa đến một buổi sáng, thu vào hơn năm mươi lượng! Có thể lời gần ba mươi lượng! Thật không tệ!
Trần Hi ôm bình tiền vui vẻ lăn vài vòng trên giường lớn.
Sau một lúc, nàng mới bình tĩnh lại.
Hôm nay bán được phần lớn là bởi vì có nhiều người muốn bày sạp bán gà bát bát, mặc dù có một nửa là mua về tự mình làm cho trong nhà ăn, nhưng dầu ớt cùng những thứ khác bất đồng, hôm nay mua, phải rất nhiều ngày sẽ không mua nữa.
Tình huống như hôm nay, sẽ không thường xuyên xảy ra.
Chẳng qua là mượn cuộc náo nhiệt hôm nay, sau này mỗi ngày cũng có thể bán được mấy bình, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới chính là, ngày hôm sau nàng còn chưa bán hàng, bên ngoài cửa hàng đã vây đầy người muốn mua dầu ớt.
Trần Hi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Liền dứt khoát bày sạp ở trước cửa hàng, cạnh tiệm bán hạt rang bên cạnh.
Để tránh gây ra tranh luận, nàng cố ý tặng một ống trúc gà bát bát cho bà chủ tiệm bán hạt rang: "Cửa hàng đang trang hoàng không thể thiếu người, ta chiếm một chút đất phía trước đại tẩu, chỉ hai ngày nữa, chờ trang trí xong sẽ không làm phiền nữa."
Thấy Trần Hi khéo léo, lại còn cố ý đưa đồ đến, bà chủ cũng dễ nói chuyện: "Dù sao cũng để trống, ngươi cứ bày bán đi." Buôn bán tốt còn có thể kéo thêm khách cho tiệm mình, là chuyện tốt.
Có thực khách từ Nam thị tìm tới, Trần Hi thuận tiện giới thiệu cửa hàng, cảm thấy bày sạp trước cửa hàng cũng không tệ lắm, vừa vặn để cho khách quen đều nhớ rõ cửa hàng, ngày sau quay trở lại cũng tiện.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau Trần Hi đi Nam thị báo cho khách quen biết quầy hàng của nàng thay đổi địa điểm, rồi mới trở về buôn bán.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, liên tiếp hai ngày, dầu ớt vẫn còn bán chạy.
Hiện giờ nàng và cha Trần đang ở trong cửa hàng, cha Trần còn phải lo trang hoàng cửa hàng, công việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn phần lớn chỉ có thể để Trần Hi tự mình làm, số lượng nàng chuẩn bị ít đi rất nhiều, dẫn đến việc dầu ớt mỗi ngày đều cung không đủ cầu.