Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:01:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Lục Thời Nghiễn lập tức có chút khó coi.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trầm xuống.

Trần Hi nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Được không?"

Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, quai hàm cứng lại.

Trần Hi: "Mười lượng bạc một cái, đủ không?"

Lục Thời Nghiễn: "..."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thấy hắn không nói lời nào, Trần Hi: "Hai mươi lượng một cái?"

Hai mươi lượng cũng đủ cho hắn tiêu xài trong một thời gian rồi chứ, không cần phải trong mấy ngày lạnh này, bệnh còn chưa khỏi, liền bận rộn kiếm tiền rồi?

"Không cần." Lục Thời Nghiễn nói:" "Không đáng giá."

Trên người hắn đã tiêu hơn hai trăm lượng rồi, không thiếu một hai mươi lượng, nếu một hai mươi lượng này có thể đạt được hiệu quả, Trần Hi sẵn lòng tiêu số tiền này.

"Nguyên liệu không đáng giá." Trần Hi nghiêm túc nói: "Nhưng tay nghề đáng giá, ngươi còn phải bỏ công sức nữa, không lấy tiền ta ngại lắm."

Lục Thời Nghiễn loáng thoáng phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt càng trầm hơn.

Trần Hi thầm nghĩ, đâu chỉ có vài bữa, ngươi đã ăn rất nhiều cơm của ta!

Chẳng qua là nàng không nói, chỉ nói: "Một chuyện là một chuyện, ta cần đồ của ngươi, nên phải chủ động trả tiền. Ngươi ăn cơm là ta mời, ta muốn tạo tiếng tốt, nên việc trả tiền là lẽ đương nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, muốn gì phải trả giá tương xứng, ngươi không cần bận tâm."

Nàng phải đàng hoàng đưa số tiền này vào tay Lục Thời Nghiễn, có tiền rồi, hắn sẽ không phải vất vả vào thời điểm này nữa.

Lục Thời Nghiễn trầm mặc một hồi lâu: "Ừ."

Hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn bóng hai người dưới ánh mặt trời chiếu vào cửa tiệm.

Cái bóng bị kéo rất dài, hai người rõ ràng đứng rất gần, nhưng bởi vì một trước một sau, cái bóng lại cách nhau rất xa.

Lục Thời Nghiễn mặt mày lạnh đi vài phần: "Một lượng là đủ rồi."

Trần Hi chính nghĩa: "Hai mươi lạng, ngươi làm cho tinh xảo hơn, khắc thêm vài chữ, khắc ‘Trần lão bản đại cát đại lợi, bát phương lai tài’."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-240.html.]

Nhiều chữ, nàng tiêu nhiều tiền cũng là bình thường.

Lục Thời Nghiễn hít sâu một hơi.

Ngẩng đầu, cau mày nhìn qua.

Trần Hi coi hắn là kẻ ngốc sao?!

Trần Hi chớp chớp mắt: "Nhiều chữ quá à? Vậy khắc bốn chữ đại cát đại lợi là được rồi."

Lục Thời Nghiễn vẫn không nói gì, vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng.

Trần Hi: "... Không khắc chữ cũng được."

Lục Thời Nghiễn: "Ngươi biết mình đang làm gì không?"

Trần Hi cảm thấy lời này của Lục Thời Nghiễn rất kỳ quái, sao nàng lại không biết mình đang làm gì được chứ?

Nhưng không đợi nàng mở miệng, Lục Thời Nghiễn liền bỏ lại một câu: "Ta không hiểu nổi ngươi."

Dứt lời, hắn nhấc chân bước vào cửa hàng.

Nhìn bóng lưng Lục Thời Nghiễn, Trần Hi nhíu mày, không hiểu sao, cho không tiền mà còn không muốn?

Nhưng tính tình Lục Thời Nghiễn vốn bướng bỉnh, Trần Hi chỉ cho rằng lòng tự trọng của hắn quá mạnh mẽ, cũng không quá coi trọng, cũng đi theo vào cửa hàng.

Minh Nguyệt một mực đi ở phía sau cùng, vừa rồi khi chủ nhân và vị Lục tiểu ca kia ở cửa nói chuyện, nàng ấy liền đứng xa xa ở bên ngoài chờ.

Vốn tưởng rằng là người quen của đông gia,nhưng nhìn kỹ, biểu cảm của hai người, có vẻ như không phải là người quen, cảm giác thật kỳ lạ.

Minh Nguyệt cũng không dám nói, lại càng không dám hỏi lung tung chuyện của đông gia, dù sao đông gia đối xử với nàng ấy tốt như vậy, là một người tốt.

Nếu cổ quái, vậy có thể là vị Lục tiểu ca này tính tình tương đối cổ quái đi, dù sao đông gia cũng không có vấn đề gì.

Vài ngày sau, khi tình cờ nghe được từ cuộc trò chuyện của Hạ nhị ca và Lâm thẩm rằng Lục Thời Nghiễn là vị hôn phu vừa mới hủy hôn của chủ nhân, Minh Nguyệt liền mở to mắt ngạc nhiên.

Vị hôn phu cũ?

Trách không được khi hai người ở chung lại cổ quái như vậy!

Nhưng, sao nàng ấy lại cảm thấy hai người họ không giống đã hủy hôn, hủy hôn rồi mà vẫn có thể bình thản ăn cơm cùng nhau sao?

Minh Nguyệt tỏ vẻ, nàng ấy không hiểu được.

Loading...