Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:26:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng chỉ có Lục Thời Nghiễn biết 'kẻ trộm' là Trần Hi, người khác không biết.

Nhưng nghiêm túc mà nói, coi như là phòng Trần Hi, tuy rằng đây không phải chủ ý của Lục Thời Nghiễn.

"Không phải." Nửa ngày sau hắn mới phun ra hai chữ.

Hắn không phải muốn đề phòng nàng trèo tường nhà mình.

Nhưng trong mắt Trần Hi, đó là ngụy biện.

Rõ ràng chính là phòng nàng.

Nhưng việc này, nói thật, cũng là nàng đuối lý.

Sau khi tỉnh táo lại, Trần Hi vừa chột dạ vừa có chút tức giận.

Nếu Lục Thời Nghiễn dùng cách khác để phòng nàng, nàng sẽ không tức giận như thế này, bởi điều nàng sợ nhất chính là chó.

"Thôi được rồi." Nàng nhìn hắn, đôi mày cau có từ từ giãn ra, nàng thở dài nói: "Nếu ngươi không muốn ta leo tường nhà ngươi nữa, chỉ cần nói thẳng với ta một câu, ta sẽ không leo nữa."

Lục Thời Nghiễn: "..."

Lục Thời Nghiễn không nói gì, thậm chí cũng không nhìn nàng.

Trần Hi đợi một hồi lâu, cũng không đợi được Lục Thời Nghiễn trả lời, đột nhiên có chút tức giận: "Ngươi, ngươi còn dám nói không phải cố ý!"

Vốn nàng cho rằng quan hệ hai người hiện tại đã hòa hoãn không ít.

Hắn đã ăn vài bữa cơm ở nhà nàng rồi.

Có chuyện gì không thể nói thẳng sao?

"Ngươi chính là cố ý!" Trần Hi chắc chắn nói: "Ta nhìn lầm ngươi rồi!"

Nói xong, nàng bước về phía cổng, vừa đi vừa nói: "Ta thật lòng quan tâm ngươi mà lại bị ngươi coi như lòng lang dạ thú, mùa đông giá rét như vậy ta không ngủ mà chạy tới quan tâm ngươi, ngươi lại mang theo chó cắn ta! Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi!"

Nàng giận dữ đẩy cổng, nhưng phát hiện cổng đã khóa.

Trong đầu không tự giác thoáng hiện một màn chật vật lần trước, nàng trèo tường bị chặn ở trong sân, Trần Hi vừa thẹn vừa giận, nàng cảm thấy mình thật đúng là quá thảm hại, đúng là đưa mặt nóng dán lên m.ô.n.g lạnh.

Nàng nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, mở mắt ra nhìn Lục Thời Nghiễn: "Mở cửa cho ta."

Lục Thời Nghiễn không hiểu vì sao Trần Hi đột nhiên tức giận như vậy.

Hắn rất mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-263.html.]

Nhưng nghe thấy nàng nổi giận đùng đùng bảo hắn mở cửa cho nàng, hắn vẫn trầm mặc một lát rồi đi tới.

Cạch một tiếng, khóa mở, chốt cửa rơi xuống đất, cửa cũng mở.

Nghĩ đến lần trước, Trần Hi đột nhiên không nhịn được hỏi Lục Thời Nghiễn: "Trước đây ngươi chưa bao giờ khóa, đoán là ta leo tường nhà ngươi cho nên mới bắt đầu khóa cửa, phải chăng là để ngăn ta?"

Lục Thời Nghiễn: "..."

Im lặng chính là đồng ý.

Lục Thời Nghiễn rốt cục đã hiểu được vì sao Trần Hi tức giận.

Nhưng ý của hắn không phải như vậy, hắn chỉ muốn bắt quả tang nàng, không cho nàng chối cãi, hắn chỉ muốn biết sự thật, chứ không phải cố ý làm nàng xấu hổ.

Nhưng mà lúc này não Trần Hi đã tự suy diễn ra câu chuyện của riêng mình, đôi mắt nàng đã đỏ hoe.

"Không phải." Lục Thời Nghiễn nhíu mày giải thích: "Ta chỉ muốn biết có phải là ngươi hay không."

Trần Hi mới không tin lời này của hắn, nàng mở cửa chuẩn bị rời đi.

Một trận cuồng phong thổi vào, mạnh mẽ đập cửa vào tường, phát ra một tiếng "loảng xoảng" thật lớn!

"Gâu! Gâu gâu gâu!" Tiểu Hắc Cẩu đứng dậy, hướng về phía cửa kêu to.

Trần Hi: "..."

Nàng vô thức ôm cánh tay Lục Thời Nghiễn trốn sau lưng hắn.

"Tiểu Hắc! Đừng kêu!" Lục Thời Nghiễn răn dạy một tiếng.

Tiếng chó sủa ngừng lại.

"Không sao, nó thật sự không cắn người." Lục Thời Nghiễn nhẹ giọng trấn an.

Trần Hi thò đầu nhìn một chút, thấy con ch.ó thật sự không chạy tới, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, liền thấy mình đang ôm cánh tay Lục Thời Nghiễn, Lục Thời Nghiễn đang nhìn chằm chằm mình.

Tư thế này hơi có chút xấu hổ...

Chủ yếu là vừa rồi nàng còn đang nổi giận với người khác.

Trần Hi chưa bao giờ quẫn bách như vậy.

Nàng ngượng ngùng buông tay, ngượng ngùng nhận lấy gói hàng, không nói một lời đưa cho Lục Thời Nghiễn.

Lục Thời Nghiễn không nhận, chỉ nhìn nàng: "Cái gì?"

Trần Hi thầm nghĩ trong lòng một câu - - thật sự là kiếp trước nợ ngươi mà.

Loading...