Tính toán mãi, bỗng hắn lại thấy hơi buồn ngủ.
Chỉ là không đợi hắn đi ngủ, thì tiếng bước chân gấp gáp vang lên, ngay sau đó là tiếng mở cửa.
Tiểu Hắc Cẩu lăn lông lốc đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Lục Thời Nghiễn cũng không buồn ngủ.
Hắn vô thức dặn dò tiểu Hắc Cẩu: "Đừng sủa."
Tiểu Hắc liền không phát ra âm thanh.
Lục Thời Nghiễn cũng ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, trong lòng dâng lên một hy vọng mỏng manh mà thiết tha - nàng trở về rồi?
Mặc dù biết khả năng này rất nhỏ, nhưng Lục Thời Nghiễn vẫn nhìn chằm chằm.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cửa nhà chính bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ánh sáng ban mai tràn vào, nhất thời sáng bừng ấm áp.
"Chà, ngươi tỉnh rồi à!"
Tiếng cười sang sảng của lão Ngưu thẩm quanh quẩn trong phòng, Lục Thời Nghiễn trừng mắt nhìn, hắn đã đoán được từ trước, cũng không đặc biệt cảm thấy mất mát, chỉ là ánh mắt vẫn tối sầm xuống.
"Lão Ngưu thẩm."
Hắn chào người ở cửa.
"Haiz." Lão Ngưu thẩm cười tới, buông giỏ xách trong tay xuống: ""Ta còn sợ làm ồn ngươi, không dám đến, tỉnh lâu chưa? Đói không? Bữa sáng ta đã chuẩn bị từ sớm, đợi đến giờ mới mang đến, xem ra ngày mai phải đến sớm hơn mới được."
Lão Ngưu thẩm nói nhiều, giọng lại lớn, vừa mở miệng đã nói suốt một tràng khiến Lục Thời Nghiễn không có phần xen vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-335.html.]
Chờ bà ấy nói xong, lúc này Lục Thời Nghiễn mới nói: "Làm phiền lão Ngưu thẩm rồi."
Lão Ngưu thẩm xì một tiếng, lớn tiếng cười nói: "Cảm ơn cái gì, còn khách khí với ta làm cái gì, hơn nữa Tiểu Hi cũng đã cảm ơn ta rồi, ngươi cũng đừng khách khí với ta nữa."
Lục Thời Nghiễn đương nhiên biết Trần Hi đã sắp xếp mọi chuyện chu đáo.
Nhưng Trần Hi sắp xếp là việc của Trần Hi, hắn cũng phải bày tỏ sự cảm tạ của mình.
"Ngươi muốn dậy không?" Thấy hắn đã tỉnh rồi, lão Ngưu thẩm trực tiếp bưng thức ăn ra: "Vừa hay còn nóng, để ta đỡ ngươi dậy nhé."
Nói xong liền muốn tới đỡ Lục Thời Nghiễn.
"Không cần." Lục Thời Nghiễn vội từ chối: "Ta tự mình dậy được."
Lão Ngưu thẩm cũng thức thời, nghe vậy liền không tiến lên nữa.
Sau khi Lục Thời Nghiễn đứng lên, thấy lão Ngưu thẩm không đi, mà lại dùng vẻ mặt hiền lành nhìn mình, động tác của hắn hơi dừng một chút.
Không đợi hắn mở miệng, lão Ngưu thẩm liền nói: "Ta nhìn ngươi ăn, đợi ngươi ăn xong ta mang bát đi, đỡ tốn công, dù sao ta bây giờ cũng không có việc, ngươi có gì cần giúp, ta cũng có thể đỡ đần một tay."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Cũng may lão Ngưu thẩm không nói gì nữa, Lục Thời Nghiễn ăn bữa cơm này cũng yên ổn, chờ ăn cơm tối xong, lúc lão Ngưu thẩm thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi, miệng vẫn lẩm bẩm: "Tiểu Hi thật là, vừa có bản lĩnh vừa chu đáo, ngươi bị bệnh nàng đặc biệt về chăm sóc ngươi cũng không nói làm gì, mà khi đi rồi còn nhờ ta trông nom, giúp đỡ ngươi, ta nói chứ, hai ngươi thật xứng đôi..."
Nói xong, thấy Lục Thời Nghiễn nhìn mình chằm chằm, lão Ngưu thẩm cũng ý thức được mình lại lỡ lời, bà ấy vội vàng nói một tiếng: "Nhìn cái miệng này của ta này, lại nói lung tung, được rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta phải trở về trông nom cháu trai ta viết chữ đọc sách, không ở đây làm phiền ngươi nữa."
Nói xong bà ấy liền bước ra cửa, khi gần đến cửa thì nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Buổi trưa ngươi muốn ăn gì, để a làm cho..."
Lục Thời Nghiễn không có gì đặc biệt muốn ăn, nhưng biết chắc chắn Trần Hi đã gửi không ít tiền cảm ơn, bèn nói: "Thanh đạm chút là được."
Lão Ngưu thẩm nhíu mày: "Ngươi bệnh vừa khỏi, phải ăn chút đồ bổ mới được, chỉ thanh đạm sao đủ, Tiểu Hi dặn kỹ lắm, phải cho ngươi ăn thịt mỗi bữa để bồi bổ cơ thể. Thế này đi, ta nấu canh gà cho ngươi, vớt hết mỡ đi, nấu cho thanh đạm chút, rồi dùng canh gà nấu mì, thế nào?"
Lục Thời Nghiễn: "... Cũng được."
Hắn không phải khách khí, là thật sự không có khẩu vị.