Nghiêm Bân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt hơi tỏa sáng.
“Ta… ta sẽ về suy nghĩ kỹ.” Hắn ta nói.
Trần Hi cười gật đầu, loại chuyện này, nàng đương nhiên chỉ là làm người đứng xem, đưa ra đề nghị, cuối cùng quyết định như thế nào vẫn là quyết định của chính bản thân hắn ta, chẳng qua là…
"Nếu có gì khó xử." Nàng khẳng khái trượng nghĩa nói: "Là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ hết sức tương trợ, đến lúc đó ngươi cũng đừng khách khí với ta mới được, nếu không sẽ làm ta thấy mình không xứng đáng làm bằng hữu của ngươi.”
Nghiêm Bân vội nói: "Sao có thể!”
Lòng hắn ta vẫn rất phức tạp, thật sự không biết nên nói cái gì cho thích hợp, cuối cùng chỉ nghiêm túc nói: "Ý tốt của Trần lão bản, ta đã nhớ kỹ, trở về nhà nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng."
“Ừ." Trần Hi gật đầu: "Suy nghĩ cẩn thận, đừng bỏ lỡ tiền đồ.”
Dù rằng việc này sẽ khiến Trần Ký mất đi một nhân tài, nhưng nhìn một người vốn dĩ có tiềm năng phát triển tốt hơn, lại có tâm trạng tích cực và bản tính thuần lương, vì những lý do khách quan mà bỏ lỡ cơ hội, nàng thực sự cảm thấy đáng tiếc.
Tiên sinh phòng kế toán cũng được, chưởng quỹ cũng được, nàng đều có thể tìm lại, nhưng đọc sách cũng chỉ có vài năm mấu chốt như vậy, nếu chậm trễ chính là cả đời.
Ba huynh muội Nghiêm gia đều đối xử với nàng rất chân thành, nàng cũng nên đáp lại bằng sự chân thành.
Sau khi cáo từ Nghiêm Bân, Trần Hi gọi ca ca cùng Minh Nguyệt còn tụ cùng một chỗ hi hi ha ha ngắm hoa đăng một tiếng: "Đi, đi nào, sang phía đông xem một chút."
Nếu không đi, đợi lát nữa hội đèn lồng sẽ kết thúc.
Minh Nguyệt cùng Trần Diệu nghe được tiếng gội thì vội vàng từ đình đi ra.
"Ủa?" Minh Nguyệt vừa tiến lại gần đã ngạc nhiên nhìn xung quanh.
"Ngươi tìm gì vậy?" Trần Hi cười mà không nhịn được.
Minh Nguyệt lại tìm kiếm: "Hoa đăng đâu?”
Trần Hi: "Hoa đăng gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-366.html.]
Minh Nguyệt: "Vừa rồi Nghiêm đại ca tặng hoa đăng mẫu đơn mà, thật đẹp, ta còn chưa thấy qua hoa đăng mẫu đơn đẹp như vậy đâu, đã nói lát nữa sẽ ngắm kỹ, sao giờ không thấy nữa?"
“Đó là Nghiêm đại ca mua cho Nghiêm tiểu muội, vừa vặn gặp nhau, ta cũng thấy đẹp nên mượn ngắm một lúc." Trần Hi giải thích.
Minh Nguyệt: "...?”
Sao nàng ấy cảm thấy dường như không phải là như vậy?
"Chúng ta đi dạo tiếp." Trần Hi nói: "Có khi lại gặp được người bán, cũng mua một chiếc."
Ánh mắt Minh Nguyệt sáng lên: "Được!”
Hoa đăng mẫu đơn kia, thật sự là quá đẹp.
Đi dạo lâu như vậy, nàng ấy cũng không thấy chiếc đền nào đẹp như vậy, đông gia nói lại đi dạo thêm, nếu gặp phải liền mua, nàng ấy đương nhiên vui vẻ.
"Mua cho ta một cái nữa!" Trần Diệu nói: "Ta thích đèn hình con ngựa!"
"Được, sẽ mua cho ca một cái." Trần Hi vui vẻ đáp, rồi dẫn mọi người đến quầy hàng gần đó mua đèn ngựa.
Trần Diệu vừa rồi đã đứng xem rất lâu, nàng sớm đã nhận ra, chỉ chưa kịp nói mua, thì hắn đã tự đề xuất.
Sau khi mua đèn tuấn mã, cả người Trần Diệu vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Dù chưa mua được đèn mẫu đơn đẹp như vậy, chỉ đi dạo quanh ngắm đèn, Minh Nguyệt cũng rất vui vẻ.
Hơn nữa Trần Diệu còn chia sẻ đèn tuấn mã với nàng ấy, nàng ấy cũng chơi rất lâu.
Ba người lại đi dạo hồi lâu, ngắm đủ loại đèn hoa, còn giải đố đèn, chỉ là đến khi về nhà, vẫn không gặp được đèn mẫu đơn đẹp như vậy.
Nhưng, nàng ấy cũng ăn không ít đồ ăn vặt, còn mua rất nhiều đồ chơi khác, cho dù không mua được hoa đăng mẫu đơn, nàng ấy cũng đã vô cùng vô cùng thỏa mãn.
Huống chi, đông gia còn mua cho nàng ấy một ngọn đèn thỏ đáng yêu.
Ba người thắng lợi trở về, ra khỏi miếu Thành Hoàng, liền đi về phía cửa hàng.
Hội đèn lồng cho nên trên đường có rất nhiều người, ba người không ngồi xe ngựa, đi bộ đi dạo, hiện tại muốn về nhà, vì nhà xa, nên phải về cửa hàng trước để lấy xe ngựa.