- Hiện giờ dù hắn có đến tìm Trần Hi, cũng không có ý nghĩa gì, không nói đến người khác, ngay cả so với Chu Hiểu Niên, hắn cũng không có bất kỳ lợi thế nào, chỉ có việc học, mới có thể mang lại một chút hy vọng.
Năm nay, Lục Thời Nghiễn đã lỡ kỳ thi Huyện, không thể tham gia kỳ thi Phủ vào tháng Tư để lấy bằng sinh viên, chỉ có thể chờ đến năm sau.
Sang năm, còn có thời gian một năm, chỉ mong rằng thời gian vẫn còn kịp.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Thời Nghiễn càng chú tâm vào việc học hơn so với thường ngày.
Buổi trưa, hắn không đi Trần Ký tìm Trần Hi giải thích vì sao ngay từ đầu không báo cho nàng biết chuyện mình về huyện học.
Điều đó không còn quan trọng nữa.
Giải thích quá nhiều chỉ khiến hắn có vẻ dong dài, không biết chừng mực, vô duyên vô cớ tăng thêm phiền toái cho Trần Hi.
Nhưng mà Lâm Lang lại tìm tới hắn, lén nói với hắn chuyện của Chu Hiểu Niên.
Lâm Lang không biết hắn đã biết, trong lòng tuy rằng cảm thấy khổ sở, nhưng bởi vì đã biết từ sớm cho nên phản ứng của hắn không phải quá lớn.
“Ta đã biết rồi.”
Thấy hắn phản ứng bình thường, Lâm Lang đã thấy nóng nảy trước.
“Ngươi không sốt ruột sao? Ngươi chẳng phải là...?” Lâm Lang nhíu mày, thật sự là còn gấp trăm ngàn lần so với đương sự Lục Thời Nghiễn này, hận không thể lập tức kéo hắn đi tìm Trần Hi bày tỏ tâm ý.
“Gấp gáp có ích gì không?" Lục Thời Nghiễn hỏi ngược lại.
Lâm Lang bị hỏi lại: "Nhưng cũng phải làm chút gì đó đi? Chu gia đã có hành động…”
Lục Thời Nghiễn: “Ta chỉ có một mình, gia cảnh như thế này, làm sao có thể sánh với Chu gia.”
Chỉ sợ không chỉ có Chu gia.
Trần Hi chói mắt như vậy, ngay cả Tề gia, Triệu gia cũng nhìn nàng bằng con mắt khác, chẳng lẽ những gia đình khác không nhận ra sao?
Nghĩ như vậy, lòng Lục Thời Nghiễn càng thêm nặng trĩu.
"Làm sao không thể so sánh..." Lâm Lang theo bản năng muốn biện hộ cho hắn nhưng vừa nói một câu, hắn ta liền ngừng nói.
Chỉ xét về hoàn cảnh hiện tại của Lục Thời Nghiễn thì thật sự không thể sánh với Chu gia.
Nhưng, Lục Thời Nghiễn thiên tư thông minh, ngày sau thi đậu, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-386.html.]
“Hiện giờ ta không có tư cách.” Lục Thời Nghiễn nói.
Đó là sự thật.
Trần Hi bây giờ, đã sớm không còn là Trần Hi năm đó nữa.
Lâm Lang nhịn không được nói: "Ngươi thiên phú xuất chúng, sau này thi đỗ công danh, tự nhiên có tư cách...”
Lục Thời Nghiễn nhìn hắn ta, cười khổ: “Ngươi cũng biết là sau này.”
Sau này, xa xôi lắm.
Ai có thể đảm bảo rằng hắn chắc chắn sẽ thi đỗ?
Biết bao sĩ tử đèn sách mười mấy năm, mà vẫn không thể đề danh trên bảng đề cử, hắn làm sao dám lấy cái tương lai mịt mờ ấy để hứa hẹn với Trần Hi và cha mẹ nàng?
Lâm Lang đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lại lần nữa im lặng.
Nhưng rất nhanh hắn ta lại cau mày hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Bỏ cuộc?
Lục Thời Nghiễn trầm mặc một lát: “Hy vọng ông trời cho ta cơ hội, để ta có thể đợi đến ngày đó.”
Lâm Lang nghe hiểu.
Nhưng hắn ta lại có chút lo lắng.
Nhưng trước mắt, quả thật không có biện pháp nào tốt hơn.
Hiện tại để Lục Thời Nghiễn đến gặp trước, cha mẹ Trần Hi chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ sợ quan hệ hai nhà sẽ càng thêm rắc rối.
Hắn ta nghĩ đi nghĩ lại, quả thật không giúp được gì cho bạn tốt, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ nắm lấy vai hắn: “Nếu có khó khăn, nhất định phải nói với ta.”
Lục Thời Nghiễn cười với hắn ta: “Vậy thì phải chiếm dụng thời gian của ngươi, cùng ta thảo luận nhiều hơn.”
Lâm Lang vẻ mặt kiên định: "Nhất định.”
Lục Thời Nghiễn và Lâm Lang như lâm đại địch, mà Trần Hi thì hoàn toàn không hay biết gì.
Thậm chí ngay cả chuyện của Chu gia, nàng cũng không biết.
Vẫn là vào một ngày tháng tư, Minh Nguyệt nói thầm với nàng, nói mấy ngày gần đây luôn luôn có một nam tử lãng vãng ở bên ngoài cửa hàng, nhìn không giống người tốt, phải đề phòng nhiều hơn mới được.