Về sau thấy thật sự không có biện pháp thay đổi ý định tìm kiếm hôn phu cho nàng của cha Trần và mẹ Trần cho nên nàng chỉ có thể hạ quyết tâm, đưa ra điều kiện cực kỳ khắt khe cho vị hôn phu tương lai của mình:
Phải xuất thân từ thế gia, là công tử chính thất, giữ gìn phẩm hạnh, sau hôn lễ không nạp thiếp.
Điều này lập tức làm cha mẹ nàng không còn cách nào với những người tốt mà họ khổ công tìm kiếm suốt hai năm qua.
Nhưng Trần Hi kiên quyết không nhượng bộ,, đặc biệt là điều kiện xuất thân từ thế gia, nàng tuyệt đối không thỏa hiệp và còn nói rõ ràng—thế gia có nền tảng, nàng tự thấy mình không tệ, nếu lấy chồng phải là gia đình quyền quý, nếu không thì không thà không lấy.
Ý định ban đầu của nàng chính là dùng những điều kiện khó khăn này để làm cha mẹ nàng từ bỏ ý định mai mối.
Nhưng không nghĩ tới, cha Trần và mẹ Trần yên tĩnh vài ngày, liền dựa theo điều kiện này để đi tìm người cho nàng.
Khi biết được điều này, Trần Hi im lặng hồi lâu, cuối cùng từ bỏ việc thuyết phục, để họ tự lo liệu—dù sao họ cũng không thể tìm được, nếu tìm được, nàng cũng sẽ còn điều kiện khác.
Mà hành động này, cũng quả thật đổi lấy cho nàng được mấy tháng bình tĩnh.
Tháng tám, Lâm Lang tham gia thi Hương, Trần Hi cũng không tự chủ được mà căng thẳng theo Thập Bát Nương.
Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, coi như lệch khỏi quỹ đạo trong nguyên tác một ít thời gian nhưng Lâm Lang cũng chắc chắn có thể thi đỗ.
Trong sách, Lâm Lang đỗ Giải Nguyên trong kỳ thi Hương ba năm sau.
Mặc dù sớm hơn ba năm, nhưng đã có bản lĩnh đứng đầu, kết quả chắc chắn cũng tốt.
Quả nhiên, đúng như Trần Hi dự đoán, Lâm Lang trúng!
Tuy rằng không phải là người đứng đầu Giải Nguyên, nhưng là cử tử trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Duy huyện.
Cử tử mười bảy tuổi, tiền đồ vô lượng!
Lâm Lang cũng là tú tài đầu tiên xuất thân từ thôn Bình Sơn, cho nên mọi người trong thôn đều hân hoan.
Trong lúc mọi người đang vui mừng, một tin chấn động khác lại đến.
Đứng đầu kỳ thi Hương lần này cũng là người của thôn Bình Sơn.
Nghe thấy lời chúc mừng, Trần Hi giật mình.
Thôn Bình Sơn bây giờ chỉ có hai người nghiêm túc đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-432.html.]
Một là Lâm Lang.
Một người khác...
"Giải Nguyên Lang là Lục Thời Nghiễn ở thôn Bình Sơn!"
"Bình sơn thôn một năm có hai cử tử! Thật là một nơi phong thủy bảo địa!"
Trần Hi: "...?"
Lục Thời Nghiễn năm nay cũng tham gia thi Hương?
Sao nàng không biết chút tin tức nào.
Giờ khắc này, trong tiếng hoan hô, Trần Hi mờ mịt ngẩn ngơ.
Thật lâu sau, khi Thập Bát Nương hưng phấn nắm tay nàng nói chúc mừng, nàng mới có thể hoàn hồn.
Chúc mừng?
A, đúng, chúc mừng, nàng phải chúc mừng Thập Bát Nương, Thập Bát Nương bây giờ là nương tử cử nhân rồi.
Nàng liền vội vàng thu lại cảm xúc, dập đầu chúc mừng Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương có lẽ là vui vẻ quá mức, lại không ngừng nói chúc mừng với nàng.
Chúc mừng nàng cái gì, à, chúc mừng nàng về sau có đùi để ôm?
Nghĩ vậy, khóe miệng Trần Hi có chút ý cười.
Chờ người ban ngày đến chúc mừng rời đi, Thập Bát Vị rốt cục cũng an tĩnh lại.
Nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ, nhất là Lâm thẩm, còn đang thỉnh thoảng lại lau nước mắt -- cuối cùng đã có ngày này, làm rạng danh tổ tiên nhà họ Lâm.
Trần Hi cũng nên trở về cho nên liền nói với Thập Bát Nương rằng bọn họ cứ bận rộn trước, chắc chắn mấy ngày tới sẽ có nhiều người đến chúc mừng, khi nào xong, nàng nhất định sẽ đến chung vui, nếu cần giúp gì, cứ nói đừng ngại.
Lúc tiễn Trần Hi đi ra, Thập Bát Nương kéo tay nàng, vẻ mặt kích động: "Lục, Lục ca nhi lại trúng Giải Nguyên! Vậy hắn khẳng định phải trở về tế tổ!"
Ý ở ngoài lời, đến lúc đó nàng có thể nhìn thấy Lục Thời Nghiễn.
Trần Hi ngoài miệng nói: "Đó là đương nhiên, hắn bây giờ là tấm gương của học sinh ở huyện Duy, lại đạt được thành tích như vậy, quả thật làm rạng rỡ tổ tông.