Vốn còn tưởng rằng Lục Thời Nghiễn đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên nói muốn thành hôn, trong lòng còn chút vui mừng thầm kín, lập tức tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn không sao tả xiết.
"Lúc trước..." Trần Hi nhìn Lục Thời Nghiễn, đối diện với ánh mắt hơi đỏ của hắn, khó khăn nói: "Thực sự đã từ hôn, có trưởng lão trong thôn và bà con làng xóm làm chứng."
Đáy mắt Lục Thời Nghiễn lướt qua một tia đau đớn nặng nề.
Nàng quả nhiên, không có tình cảm với hắn.
Dù cho hắn hiện tại đã đỗ Giải Nguyên, khác với ngày xưa nhưng nàng vẫn không có ý niệm này.
Ngay cả khi hắn lấy ra hôn thư, cũng không thể khiến nàng thay đổi chút nào.
Tay Lục Thời Nghiễn đột nhiên run lên.
Vẻ mặt ban đầu vì lo lắng mà cố gắng chống đỡ không giữ được nữa, sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.
"Lục ca nhi..." Người trong thôn lục tục đi tới, có người tinh mắt nhìn ra thân thể Lục Thời Nghiễn dường như không khỏe, vội đến đỡ hắn: "Không sao chứ?"
Mặt mày lạnh lùng của Trần Hi khẽ động.
Không ai biết lúc này nàng buồn như thế nào.
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn khó coi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nàng cắn răng hồi lâu mới nói: "Minh Nguyệt, mang ghế đến đây."
Mặc dù phải làm rõ chuyện này, mặc dù biết người trong lòng hắn không phải mình, nàng vẫn không thể trơ mắt nhìn hắn khó chịu.
Minh Nguyệt đã sớm ngẩn người ra, nghe vậy vội vàng đi lấy ghế cho Lục Thời Nghiễn ngồi.
Nhưng Lục Thời Nghiễn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Trần Hi: "Lời nói không bằng chứng, giấy trắng mực đen, hôn thư này vẫn còn hiệu lực."
Nàng không muốn, hắn cũng không thể nhìn nàng gả cho hai nhà kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-436.html.]
Cho dù nàng oán hắn, hận hắn, hắn cũng không thể làm được.
Hắn đã từng cho rằng hắn có thể chấp nhận nàng thích người khác, gả cho người khác làm vợ, chỉ cần nàng hạnh phúc vui vẻ là đủ, nhưng khi nhà nàng thực sự bắt đầu tìm người xem mắt cho nàng, hắn mới phát hiện ra hắn cũng không cao thượng đến vậy, trong lòng hắn rất đen tối ích kỷ, chỉ muốn giữ nàng ở bên cạnh, giao nàng cho ai, hắn cũng không yên tâm.
Đây cũng là động lực để hắn trong suốt một năm qua, đi xa tha hương vùi đầu đèn sách.
Hiện giờ hắn đã có thực lực và cơ hội để giải quyết chuyện này, vẫn còn khả năng xoay chuyển tình thế.
Nói xong, hắn nhìn về phía cha Trần và mẹ Trần: "Trần bá phụ Trần bá mẫu, tờ hôn thư này hẳn là hai người còn nhớ, có phải là tờ hôn thư ta và Trần Hi đã ký năm xưa không?"
Cha mẹ Trần giờ phút này cũng ngơ ngác.
Sao đột nhiên Lục tiểu tử lại muốn cưới Tiểu Hi?
Lục tiểu tử bây giờ còn là Giải Nguyên Lang tiền đồ vô lượng của huyện thái gia!
Bọn họ không biết rốt cuộc tình huống gì, cũng không mở miệng, mà là nhìn về phía nữ nhi.
"Tiểu Hi?"
Chuyện này thực sự vượt quá khả năng ứng biến của hai ông bà.
Trần Hi còn chưa kịp mở miệng, đã có người trong thôn nói: "Nếu nói như vậy, hôn thư còn, hôn sự thực sự cũng vẫn còn hiệu lực. Tiểu Hi, con xem tiểu tử Lục đối với con một lòng một dạ, chuyện cũ hãy để nó qua đi."
Hắn ta vừa dứt lời, đã có người khác ngươi một lời ta một câu khuyên nhủ nàng, còn nhắc tới chuyện mùa đông hai năm trước, Lục Thời Nghiễn mạo hiểm tính mạng nhảy xuống đáy cốc liều mạng cứu Trần Hi.
Trong sân loạn cả lên, đầu Trần Hi như muốn nổ tung.
Nàng nhìn chung quanh, người Tề gia và Triệu gia đến cầu hôn cũng đều ở đây, còn có nhiều bà con hàng xóm như vậy... Dù căn nhà cũ mới được xây lại một năm trước, giờ cũng trở nên chật chội không thể tả.
Trần Hi không muốn bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, nhíu mày, nói với cha mẹ Trần: "Cha mẹ, đưa bọn họ đi trước đi."
Cha Trần và mẹ Trần tự nhiên biết người nữ nhi nói đến là người Tề gia và Triệu gia.
Chưa kể con gái chưa quyết định, ngay cả có quyết định, thì hôm nay cũng không phải lúc thích hợp.