Nhưng nàng biết rất rõ rằng đây đều là suy nghĩ chân thật trong lòng hắn, cũng không phải vì dỗ nàng vui vẻ.
Chính vì vậy, nó càng trở nên quý giá, khiến Trần Hi cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"Có muốn uống hay không?" Trần Hi đưa ly nước trong tay tới bên miệng hắn: "Ta rót cho chàng đấy."
Lục Thời Nghiễn cầm tay nàng uống hai ngụm.
Trần Hi lại đưa bánh hoa quế tới bên miệng hắn: "Bánh hoa quế này rất ngọt, có phải chàng cũng đói bụng không?" Trước kia nàng không thích ăn đồ ngọt, cảm thấy ngán, nhưng bây giờ khi nàng ăn bánh hoa quế này, nàng còn cảm thấy vị ngọt rất ngon.
Lục Thời Nghiễn cũng không đói, nhưng hắn cũng cúi đầu cắn một miếng bánh hoa quế.
Trần Hi đúng lúc đưa ly nước tới bên miệng hắn.
Lục Thời Nghiễn cúi đầu uống một ngụm, nở nụ cười.
Trần Hi cũng cười: "Chàng cười cái gì?"
Lục Thời Nghiễn ăn hết bánh hoa quế trong miệng, lắc đầu: "Không có gì."
Trần Hi nhìn hắn chằm chằm, hắn cười cái gì nàng đương nhiên rõ ràng, vì vậy cũng không hỏi nữa.
"Nấu món gì vậy?" Trần Hi ngẩng đầu nhìn nồi canh sôi sùng sục trước mặt, ngửi ngửi mùi thơm: "Thơm quá."
Lục Thời Nghiễn: "Canh gà mái già."
Nụ cười trên mặt Trần Hi cứng đờ.
NÀng không chút khách khí, trực tiếp chọc khuỷu tay vào người Lục Thời Nghiễn: "Chàng đừng quá đáng."
Lục Thời Nghiễn buồn bực cười: "Mùa thu bổ dưỡng, uống canh gà rất tốt, có gì không đúng sao?"
Trần Hi: "Đó là canh vịt già phải không? Bớt dỗ ta đi!"
Lục Thời Nghiễn: "Canh gà mái già cũng tốt... Ta còn làm sợi mì, lát nữa cho nàng ăn mì sợi với canh gà, được không?"
Trần Hi lúc này mới chú ý tới trên thớt bên cạnh có cái gì đó được dùng vải hấp che lại, nàng vốn tưởng rằng là nguyên liệu nấu ăn còn thừa.
"Chàng làm mì sợi?" Trần Hi thực sự kinh ngạc.
Lục Thời Nghiễn biết nấu cơm, nàng không ngạc nhiên.
Nhưng hắn biết cán mì, điều này thật sự làm cho Trần Hi kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-452.html.]
Không đợi Lục Thời Nghiễn trả lời, nàng liền trực tiếp đứng lên, đi tới tấm thớt bên cạnh, lật tấm vải hấp ra.
Ồ.
Chính là mì sợi được cán bằng tay.
Còn đều đều mỏng mỏng, trông rất hấp dẫn.
"Cái này... chàng cán đấy à?" Trần Hi vẫn không thể tin được, quay đầu nhìn Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn không hiểu vì sao, cho rằng mình cán mì không hợp ý nàng, liền nói: "Nàng muốn ăn mì sợi nhỏ hơn? Nếu muốn ăn mì sợi nhỏ thì bột mì vẫn còn, ta cán cho nàng."
Nói xong hắn liền xắn tay áo đứng dậy, chuẩn bị rửa tay cán bột một lần nữa.
Trần Hi vội ngăn hắn lại: "Không không không, không phải, mì lá ta cũng rất thích ăn, chỉ là ta quá kinh ngạc."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, không hiểu lắm.
Trần Hi: "Chàng còn biết cán mì nữa à?"
Lục Thời Nghiễn cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, cũng không hiểu vì sao Trần Hi lại kinh ngạc như vậy, hắn gật đầu: "Ừ, nếu nàng thích, sau này mỗi ngày ta đều cán cho nàng."
Trần Hi lại chậc một tiếng: "Chàng lại còn biết cán mì."
Lục Thời Nghiễn vui vẻ: "Chuyện này có chỗ nào không đúng sao?"
Trần Hi lắc đầu: "Vậy thì không, chỉ là rất kinh ngạc."
Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ, trong mắt nàng, ta là người cái gì cũng không biết, chỉ ngồi chờ cơm ăn áo mặc sao?"
Trần Hi: "Vậy cũng không phải."
Nhưng nàng cho rằng Lục Thời Nghiễn biết nấu cơm, có lẽ chỉ là biết nấu cháo, hầm canh, xào rau gì đó.
Không ngờ ngay cả kỹ năng làm mì cũng thành thạo như vậy.
Nàng nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn: "Chàng nói đi, còn điều gì bất ngờ nữa mà ta chưa biết?"
Khóe miệng Lục Thời Nghiễn hơi dừng lại.
Nhân lúc thêm củi, hắn tự nhiên dời ánh mắt, không đối diện với Trần Hi, cũng không trả lời trực tiếp: "Điều đó phải xem ngươi muốn biết gì."
Bất ngờ ư?
Nhiều lắm... có tính không?
Trần Hi căn bản không phát hiện, nàng cũng không cảm thấy Lục Thời Nghiễn sẽ lừa gạt giấu diếm nàng cái gì, nói trắng ra, nàng cũng không có gì đáng để Lục Thời Nghiễn phí tâm tư đi lừa gạt giấu diếm cả.