Hắn cho rằng mình nhìn lầm, chớp mắt vài cái, nhìn kỹ, ngân phiếu thực sự kẹp trong lớp lót.
Hắn theo bản năng thốt ra: "Không thể nào!"
Trần Hi nghiêm mặt: "Sao lại không thể, chứng cứ xác thực, hay là ta bịa đặt hãm hại chàng?"
Nói xong, nàng đem quần áo còn có chứng cớ hướng trước mặt hắn: "Chính chàng tự mình xem đi!"
Lục Thời Nghiễn nhận lấy quần áo, lật xem từ trong ra ngoài.
Ngân phiếu đúng là kẹp trong hai tầng quần áo.
Y phục là của hắn, ngân phiếu cũng là thật.
Nhưng...
Ngân phiếu này không phải hắn đặt.
Lại còn là tờ ngân phiếu một trăm lượng, với tình hình tài chính và sự cẩn trọng của hắn, thật sự có một trăm lượng, tuyệt đối không thể để ở đây.
Điều quan trọng là, ngân phiếu này không phải hắn để, hắn rất chắc chắn.
Vì để cho Trần Hi nguôi giận, tất cả tiền bạc của hắn sớm đã giao cho nàng, tuyệt đối không còn một khoản tiền lớn như vậy.
Chắc chắn có điều gì đó sai sót.
Vì thế hắn kiểm tra lại một lần nữa.
Ngân phiếu thật là thật, một chút cũng không trộn lẫn được.
Nhưng mà chuyện này không đúng.
Lục Thời Nghiễn cau mày, vẻ mặt thâm trầm nghĩ lại, rốt cuộc đã xảy ra sự cố và bỏ sót ở đâu.
Trần Hi ở một bên hai tay khoanh ngực, nghiêm mặt, nhìn một màn này, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Tuy nhiên nàng cố nhịn xuống.
Cho chừa hắn không nói lý mà dụ dỗ nàng!
Xem sau này hắn còn dám hay không!
Xe ngựa lọc cọc lăn bánh, không gian trong thùng xe yên tĩnh vô cùng.
Trần Hi bình tĩnh không truy hỏi ngay – tránh lộ chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-532.html.]
Một lúc lâu sau, khi nàng thấy nếu không mở miệng thì Lục Thời Nghiễn với trí tuệ hơn người sẽ nghĩ ra sự việc, nàng cuối cùng lên tiếng:
"Thế nào, đã nghĩ ra cách ngụy biện chưa?"
Lục Thời Nghiễn há miệng, đang định mở miệng, chợt nghe Trần Hi nói:
"Hay định đổ lỗi cho ta, nói là ta đặt ngân phiếu, cố ý hãm hại chàng?"
Lục Thời Nghiễn suy đi nghĩ lại, quả thật chỉ nghĩ tới một khả năng như vậy.
Nhưng bị Trần Hi nói thẳng ra như vậy, hắn ngược lại nói không nên lời.
Vì thế cái miệng khẽ nhếch của hắn lần nữa ngậm lại.
Thật lâu sau, mới nặn ra một câu: "Ta thực sự không biết chuyện này là thế nào, nhưng ta thề, ta không lừa dối nàng, ngân phiếu này…"
Trần Hi cắt ngang hắn: "Ngân phiếu tự mọc chân chạy vào lớp lót quần của chàng? Vậy chàng thật sự được thần tài yêu thích đấy, tiền tự tìm đến chàng còn gì, sao không có đồng tiền nào tự rơi vào túi ta nhỉ, ta cũng muốn trải nghiệm cảm giác tiền trên trời rơi xuống."
Lục Thời Nghiễn: "..."
Lục Thời Nghiễn không nói gì.
Ông trời có thể chứng giám, hắn thật sự không biết chuyện gì xảy ra!
Hết lần này tới lần khác, hắn có miệng khó nói, , tất cả những gì có thể nói đều đã bị Trần Hi nói hết, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận sự buộc tội của Trần Hi đối với mình.
Nương tử nói cái gì chính là cái đó, trước mắt hắn cũng không có chứng cứ mạnh mẽ nào để chứng minh mình, tốt hơn hết là không nên nói bừa, kẻo làm Trần Hi thêm giận, thì không hay chút nào.
Đã đoán trước được phản ứng của Lục Thời Nghiễn, và nắm bắt chính xác tâm lý của hắn, Trần Hi không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng.
Trước đây đều là Lục Thời Nghiễn ỷ vào nàng thích hắn, để ý hắn, cho nên lúc nào cũng dùng sức khỏe của mình để nắm bắt nàng, hiện tại phong thủy thay phiên nhau, cuối cùng đã đến lượt nàng, nàng cũng muốn thử cảm giác nắm bắt Lục Thời Nghiễn là như thế nào.
Hừ!
Không ngờ phải không, nàng cũng có lúc xảo trá như vậy.
Những thứ này nàng đều học được từ Lục Thời Nghiễn.
Để hắn từ trước đến nay luôn nắm bắt nàng, dỗ dành nàng.
Cảm giác quyền chủ động ở trong tay mình thật là sảng khoái.
Trần Hi vừa vui sướng vừa lén quan sát phản ứng của Lục Thời Nghiễn.
Kết quả là càng xem càng sảng khoái.
Ha ha, Lục Thời Nghiễn không ngờ phải không, hắn cũng có hôm nay.