Vậy thì thôi.
Hắn còn tràn đầy sức lực.
Sau khi Trần Hi ăn xong bữa sáng Lục Thời Nghiễn để lại cho nàng, nàng đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa và buổi tối, trở về liền thấy Lục Thời Nghiễn đang dùng d.a.o phay c.h.é.m một tấm ván gỗ dưới hành lang.
Trần Hi rất buồn bực, còn chưa buông đồ ăn trong tay xuống, đã hỏi Lục Thời Nghiễn trước: "Chàng đang làm gì vậy?"
Lục Thời Nghiễn cũng đồng thời mở miệng: "Về rồi à?"
Tinh thần phấn chấn, nụ cười tươi tắn.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, đó chính là - - mặt mày hớn hở.
Trần Hi gật gật đầu, đóng cửa viện lại, đi về phía hắn, lại hỏi một câu: "Chặt gỗ làm cái gì vậy?"
Trong nhà cũng không cần mua thêm đồ dùng gì, hơn nữa nếu thật sự cần cái gì thì chỉ cần nói với nàng, nàng đi tìm thợ mộc làm không phải là tốt rồi sao, cần gì mệt nhọc chính mình như thế?
Đôi tay này là để đi thi cầm bút chiến đấu với ngàn quân vạn mã!
Lục Thời Nghiễn cười một tiếng: "Lát nữa nàng sẽ biết."
Trần Hi nhíu mày, sao còn đánh đố nàng nữa?
Nàng đặt thức ăn xuống, tiến lên ngăn cản hắn: "Đừng làm nữa, mệt như vậy, lát nữa tay bị phồng, viết bài sẽ khó khăn."
Lục Thời Nghiễn mặc cho nàng cướp con d.a.o phay trong tay mình, nhưng cũng không bỏ cuộc, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Sắp làm xong rồi, chỉ mất khoảng thời gian uống một chén trà thôi."
Trần Hi nghe xong cảm thấy càng kỳ quái, nhìn chằm chằm tấm bảng trong tay hắn: "Rốt cuộc chàng muốn làm gì?"
Lục Thời Nghiễn vẫn thần thần bí bí nói: "Đợi lát nữa nàng sẽ biết."
Trần Hi nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Lục Thời Nghiễn cũng nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-547.html.]
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau chốc lát, cuối cùng là Trần Hi mở miệng trước nói: "Một chén trà?"
Lục Thời Nghiễn cười gật đầu: "Ừ."
Trần Hi liền trả lại d.a.o cho hắn: "Vậy chàng tiếp tục, nếu thời gian một chén trà mà..."
Không đợi nàng nói xong, Lục Thời Nghiễn liền nói: "Nhất định hoàn thành, tuyệt đối không nuốt lời.:
Trần Hi không nói nữa, mà vào nhà pha trà và đếm thời gian.
- Sở dĩ nàng không ngăn cản Lục Thời Nghiễn nữa là bởi vì nàng là một người hiện đại, từ nhỏ đến lớn, trải qua vô số cuộc thi lớn nhỏ, nàng hiểu rõ hơn ai hết, học tập cũng có áp lực, cho dù là học bá có thiên tư thông minh cũng giống như vậy, học tập mệt mỏi hoặc là áp lực lớn là mệt nhọc về mặt tinh thần trí tuệ, nếu làm chút chuyện gì đó, có thể thả lỏng một chút, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, hiệu suất càng cao.
Lúc nàng đi học có áp lực lớn, hoặc là học tập mệt mỏi, nàng sẽ ra sân thể dục chạy bộ, chạy ít nhất mười vòng.
Đương nhiên đó là thời trung học, lúc còn trẻ, chờ khi lên đại học, thể lực không còn tốt, không dùng cách này để giảm áp lực.
Lục Thời Nghiễn không có thói quen chạy bộ, chặt gỗ cũng coi như là một loại tiêu khiển.
Dù sao Trần Hi cũng cho là như vậy.
Chờ nàng châm trà xong từ trong phòng đi ra, liền thấy Lục Thời Nghiễn đang khoan lỗ cho tấm ván gỗ.
Nàng sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
Có thể là do ngày hôm qua phóng túng quá mức, thân thể nàng vẫn còn trong trạng thái lười biếng, trong lúc nhất thời đúng là không nhớ ra rốt cuộc đã thấy cảnh này ở đâu.
Trần Hi chỉ cầm cốc nước cau mày nhìn Lục Thời Nghiễn đang cúi đầu bận rộn.
Rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi, sao lại thấy quen mắt như vậy!
Cảm giác quen thuộc ngay trước mắt, nhưng nàng sống c.h.ế.t cũng không nhớ ra.
Cho đến khi Lục Thời Nghiễn khoan một khoảng trống ở hai đầu tấm ván gỗ, lại lấy dây thừng đã chuẩn bị từ sau lưng, sau khi xuyên qua khoảng trống đã khoan xong, Trần Hi lúc này mới đẩy mây mù trong đầu ra, vẻ mặt chợt nói: "Chàng đang làm xích đu?"
Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu cưng chiều nhìn nàng một cái: "Rốt cuộc cũng nhìn ra?"
Trần Hi theo bản năng gật đầu, gật đầu một hồi lâu sau mới nhận ra, Lục Thời Nghiễn vừa mới chế nhạo nàng.