Có chút nhạt, nhưng hắn chắc chắn là mình có ngửi được, bởi vì mùi vị này hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, trước kia chưa từng nghe thấy qua.
Ở đâu ra?
Lục Thời Nghiễn cảm thấy có chút kỳ quái.
Cả người hắn bồn chồn, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, cho nên bỏ chuyện này sang một bên trước, đi qua mở cửa.
Vừa mở cửa ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào trên mặt hắn, hắn vô thức híp híp mắt.
Mở mắt ra lập tức nhìn thấy đồ nằm trên mặt đất bị ai nhét vào.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hắn ho khan một hồi, lúc này mới chậm rãi đi qua.
Một trước một sau, hai gói giấy dầu.
Hắn mở ra nhìn thoáng qua.
Sắc mặt vui sướng hơn rất nhiều.
Là bánh Trạng Nguyên Thập Bát Nương tặng cho hắn.
Hắn mở một gói giấy dầu khác ra nhìn, là đường nâu.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thập Bát Nương đưa tới.
Chờ thân thể hắn tốt lên, phần ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết này, hắn nhất định phải cảm tạ Lâm Lang cùng Thập Bát Nương thật tốt.
Hôm qua đoán chừng cũng là Thập Bát Nương, chỉ là hắn mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn cho nên mới không nhận ra.
Từ sau khi nhà hắn xảy ra chuyện, Lục Thời Nghiễn đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, nhưng sự ấm áp hôm nay, khiến đôi mắt lạnh lùng của hắn có thêm chút sức sống.
Ngay khi hắn cầm bánh Trạng Nguyên và đường đỏ trở về, đột nhiên ngửi thấy một mùi vị quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-60.html.]
Hắn chần chờ một chút, đem bánh Trạng Nguyên đến miệng mũi, chỉ ngửi thấy một mùi hương vị ngọt ngào.
Hắn lại đặt đường đỏ lên miệng mũi, thần sắc bỗng nhiên ngẩn ra.
Vị cay, bọc giấy dầu đường đỏ phát ra.
Ký ức hỗn độn mơ hồ đột nhiên sáng tỏ, hắn nhớ rõ, đêm qua, trên người cô nương chiếu cố chính mình cũng mang theo mùi vị thơm cay này.
Không phải tâm hắn bất chính, mà là mấy lần cùng Thập Bát Nương tiếp xúc, trên người Thập Bát Nương đều chỉ có mùi bánh ngọt thơm ngọt, cũng không có vị cay này.
Thập Bát Nương lại ra sản phẩm mới? Nhưng... Bánh Trạng Nguyên không hề có vị cay!
Cho nên, cô nương đêm qua chiếu cố hắn, không phải Thập Bát Nương.
Vậy nàng ấy là ai?
So với hôm qua, lưu lượng người ở Nam thị hôm nay quả thật không lớn.
Nhưng hôm nay lại có thêm mì chua, thỏa mãn càng nhiều nhu cầu, việc buôn bán cũng không kém lắm so với hôm qua, điều này làm cho Trần Hi vui sướng không thôi, đồng thời càng có lòng tin đối với việc làm ăn buôn bán của mình.
Chờ bận rộn xong buổi sáng, Trần Hi vội vàng nhân lúc này nấu một nồi sủi cảo tự mình ăn.
Nếu đã có thêm món mì chua, người trong nhà đương nhiên cũng phải nếm thử, miễn cho thực khách hỏi đến, mình cũng không nói ra được món này ngon chỗ nào.
Nửa buổi trưa, đầu đường Nam thị, rất nhiều người đi đường lui tới đã nhìn thấy một quán ăn có mùi thơm cực mạnh, một nhà ba người ăn hết sức thơm ngon.
Cũng bởi vì bọn họ ăn quá ngon, lại kiếm thêm được hai phần bán mang về.
Trần Hi uống một ngụm canh chua cay trong bát, húp sạch sẽ, sau khi rửa tay xong, tiếp đón khách ngồi vào chỗ, lưu loát nấu sủi cảo, lại múc canh, điều chế nồi nước canh chua cay.
Lúc vị thực khách cuối cùng rời đi, còn khen hương vị rất ngon, cay cay ngon miệng, khi ăn xong thì ra một thân mồ hôi, vào ngày thu như này trên người cảm thấy ấm áp vô cùng, nếu rảnh rỗi sẽ mang theo gia đình nhỏ cũng tới nếm thử.
Trần Hi đương nhiên rất hoan nghênh, nói với người đó, trong khoảng thời gian này đều sẽ dọn hàng ở chỗ này, giữa trưa sẽ đi qua chỗ huyện học, muốn ăn thì cứ tới hai nơi này tìm bọn họ.
Chờ thực khách đi xa, Trần Hi lập tức cùng cha mẹ Trần dọn quán, đi đến huyện học.
Hôm qua cũng đã đi một lần, hôm nay lại đến cho nên đã thuần thục hơn rất nhiều, lúc đến, huyện học vẫn chưa tan học, nhưng mà quán ăn lại xếp thành hàng dài giống như hôm qua.
Ba người Trần gia, sau khi dựng xong quán liền bắt đầu cán vỏ bọc sủi cảo, gói kỹ rồi đặt lên rổ sẵn, đợi lát nữa có người gọi thì trực tiếp cho vào nồi, nhanh hơn, tiện lợi hơn nhiều.