Thịnh Nguyên Khinh có thái độ vô cùng tốt, nói: "Không sao, trưởng bối trong nhà cũng không ăn nhiều lắm, chỉ nếm thử thôi, ta cảm thấy canh nhà Trần lão bản ngon hơn."
Trần Hi cho hắn ta một ánh mắt biết nhìn hàng đấy, cho nên cũng không hề băn khoăn: "Vậy là tốt rồi, Thịnh công tử là muốn mang sủi cảo hay là mì ống đi?"
"Hai thứ mỗi thứ một phần." Dứt lời hắn ta lập tức đặt tiền xuống: "Làm phiền rồi."
Trần Hi cảm thấy Thịnh Nguyên này tính tình rất tốt, nói chuyện nho nhã, lại cực kỳ lễ phép.
Sau khi bận rộn cơm nước của thực khách phía trước, sau đó nàng lập tức nấu hai phần mang đi bên ngoài cho Thịnh Nguyên Khinh, nấu xong thì dùng bát nhà mình giao cho Tam Hào, nàng vốn không để ý hai cái bát, Tam Hào cũng rất phóng khoáng nói: "Ngày mai lúc ta tới ăn, ta sẽ mang bát về cho Trần lão bản."
Bận rộn qua bữa trưa, nghỉ ngơi ăn chút gì đó, sau đó lại tiếp tục chiến đấu ở phố Đông Long.
Đợi đến khi cùng tầm giờ này vào ngày hôm qua, nàng lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.
Trên đường về Trần Hi đếm đếm một chút, hôm nay bán được nhiều hơn hôm qua!
Cô vui vẻ một đường, không ngậm được miệng lại.
Chờ hai ngày nữa, bán thêm bánh bao kẹp đậu phộng tương ớt, thu nhập sẽ càng cao hơn.
Cuộc sống này thật sự là trôi nhanh như gió, chớp mắt là đã trôi qua.
Nàng dự định ngày hôm sau sẽ chuẩn bị thêm một ít mì ống, làm thử một ngày nhiều hơn, kiếm thêm chút tiền, sớm ngày thuê được cửa hàng.
Không ngờ, ngày hôm sau vừa tới Nam thị, sạp còn chưa dọn xong, mấy người Thịnh gia đã tìm tới cửa.
Nhìn hạ nhân đang tự giới thiệu trước mặt, Trần Hi có chút cảnh giác.
"Có chuyện gì vậy?"
Không phải là ông lão Thịnh gia không ăn được cay, ngày hôm qua mang theo hai phần bên ngoài, sau khi ăn xong thì xảy ra chuyện, cho nên tới tìm nàng gây phiền toái đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-73.html.]
Trong nháy mắt này, Trần Hi suy nghĩ đến vô số khả năng.
Bao gồm cả cách giải thích cho chính mình.
Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, chỉ thấy một phụ nhân ăn mặc giống như quản sự Thịnh gia cười với nàng và nói: "Lão phu nhân nhà ta rất thích ăn đồ ăn của cô nương, phu nhân luôn luôn hiếu kính lão phu nhân, cho nên sáng sớm đã phân phó chúng ta tới tìm cô nương lên phủ làm bữa sáng cho lão phu nhân, biết cô nương còn phải làm ăn không rảnh rỗi, lúc ta ra cửa phu nhân nhà ta đã phân phó, không thể để cho cô nương chịu thiệt thòi."
Nói xong lập tức thả một khối bạc vụn xuống: "Đây là tiền đặt cọc nhờ đầu bếp giúp, cô nương nhận trước, chờ sau khi làm xong điểm tâm, lão phu nhân ăn ngon, thì tiền công cùng tiền thưởng cũng sẽ không thiếu cô nương."
Trần Hi nhìn thoáng qua, mấy ngày nay xem sổ sách thu tiền, có thể đoán ra khối bạc vụn này có năm sáu lượng.
Năm, sáu lượng!
Đây đã bằng nửa tháng nàng buôn bán rồi!
Hơn nữa đây vẫn chỉ là tiền đặt cọc, chờ làm xong điểm tâm, coi như không được thưởng tiền, tiền công cũng sẽ nhiều hơn mấy lượng bạc.
Tính ra, cũng được gần mười lạng bạc.
Trần Hi lập tức động tâm.
Nam thị người qua lại tấp nập, lúc này người xem cũng không ít, nàng không sợ vào Thịnh gia rồi không ra được.
Hơn nữa, Thịnh gia có thể cho nàng mặt mũi như vậy, cố ý phái quản gia tới mời nàng thì có ý đồ gì được chứ?
Cũng chỉ vì tay nghề nấu ăn của nàng mà thôi.
Chỉ là cửa tiệm bên này.
Cha mẹ Trần từ lúc còn trẻ đã từng bán bánh nướng ở thị trấn, hiểu biết về Thịnh gia nhiều hơn con gái, biết Thịnh gia là một gia đình tích thiện, đối với việc tay nghề của con gái có thể lọt vào mắt Thịnh lão phu nhân, hai ông bà đều rất vui vẻ.
Hơn nữa, số tiền cho cũng không ít.
Nhìn khuê nữ do dự, mẹ Trần liền nói: "Thịnh lão phu nhân là một đại thiện nhân, có thể đi làm bữa cơm cho lão nhân gia, cũng là phúc khí của chúng ta, cửa hàng bên này con không cần lo lắng, ta cùng cha con sẽ trông coi."