Bùi Từ vẻ mặt thản nhiên như của vợ, khẽ một tiếng, đưa tay lau sạch bọt trắng dính khóe miệng cô: " , vợ giống thì ắt là giống . Hơn nữa, con gái giống bố thì , phúc."
Lúc cô bé cũng đánh răng xong , kiễng chân, đưa bàn chải và cốc súc miệng cho bố, kéo vạt yếm nhỏ cài n.g.ự.c lau miệng : "Con giống bố cũng giống ." Nói xong còn nắm lấy tay từng , một cách trang trọng: "Con là con gái của bố , con giống hai ."
Bùi Từ vợ , ánh mắt như : "Cô thấy , con bé nhà chúng tự đấy thôi, nhé."
Hừ!!!
Hôm nay là sinh nhật cả. Cả nhà cùng ăn sáng đơn giản tại nhà, khi dọn dẹp, Tống Trinh đưa Điềm Điềm . Bùi Từ còn đến căn cứ một chuyến, Phương Tri Lễ thì tiện đường mang bánh kem đến . Cả nhà mới chia mà .
Để cho đúng khí thời , Phương Tri Ý còn đặc biệt chọn một chiếc bánh kem kiểu cổ điển. Bởi lẽ, với kiểu dáng bao bì truyền thống như , chiếc bánh kem đích thị là đặc trưng của thời kỳ . Một chiếc hộp nhựa lớn màu hồng, đậy bằng nắp cứng trong suốt, và buộc bởi sợi dây gai mảnh, trông hệt như những chiếc bánh kem mua ở cửa hàng bách hóa thời bấy giờ.
Thời điểm , bánh kem sinh nhật là thứ xa xỉ hiếm khó tìm. Chứ đừng đến Điềm Điềm thích thú, đến cả lớn cũng đều vô cùng phấn khởi.
Lần vì cô và Bùi Từ sắp rời khỏi căn cứ nên các chị dâu và bạn bè thiết trong căn cứ cũng mời đến. Người lớn, trẻ con đều tề tựu đông đủ. Cô đặt chân đến lũ trẻ lớn bé xúm xít vây quanh.
Cuối cùng vẫn là Điềm Điềm dàn xếp, dáng lớn, dặn dò động chiếc bánh kem . Đây là của cả, đợi cả thổi nến, chia cho từng thì mới phép ăn.
Đừng thấy Điềm Điềm nhỏ nhưng bình thường ở trong khu nhà ở uy tín. Cô bé chống nạnh chễm chệ một bên, đến cả mấy đứa lớn hơn cô bé vài tuổi cũng dè chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-588.html.]
Ban đầu cô Đào và chị dâu cả sợ bọn trẻ đổ bánh kem nên bên cạnh nhắc nhở lũ trẻ, nhưng mãi đến khô cả cổ họng, mà bọn trẻ chẳng buồn theo. Giờ thì răm rắp lời Điềm Điềm.
Hai bên cạnh tấm tắc khen ngợi: "Xem Điềm Điềm nhà chúng giỏi giang kìa, mới năm sáu tuổi thôi mà, lớn lên còn tài giỏi đến mức nào nữa."
Mèo Dịch Truyện
"Chứ ai bảo ! Thật lòng nỡ rời xa con bé chút nào, bao giờ mới gặp ." Đào Quế Vân là nỡ xa Điềm Điềm nhất. Suốt bao nhiêu năm nay đều xem con bé như cháu gái ruột thịt của . Từ khi Điềm Điềm sinh , bà cho bé nhiều những chiếc mũ xinh, đôi giày nhỏ, những chiếc váy dễ thương.
Điềm Điềm thì khéo mồm khéo miệng, liền : "Bà ơi, bà yên tâm, đợi Điềm Điềm lớn lên sẽ tự bắt xe về thăm ."
Nghe những lời ngọt ngào , càng thêm phần bịn rịn nỡ rời xa.
Phương Tri Lễ và vợ lúc đầu cũng sinh con gái, kết quả mang song thai, sinh một cặp quý tử.
Lúc đó, vợ vì là song thai nên việc sinh nở vô cùng hiểm nguy. Dù thích con gái nhưng Phương Tri Lễ vẫn đành lòng để vợ mạo hiểm.
Bản vốn yêu quý con gái, giờ đây càng thêm phần nỡ rời xa con bé.
Chị cả tuy sinh con gái nhưng vẫn yêu Điềm Điềm.
Mọi bắt đầu trêu chọc Điềm Điềm: "Điềm Điềm, là đợi bố con đến Bắc Thành, con bé cứ ở đây, công chúa nhỏ của chúng nhé."