Phương Tri Lễ nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ một điều: rốt cuộc tài nấu nướng của em gái giỏi đến nhường nào? Cái thằng Bùi Từ đáng ghét chắc chắn từng ăn cơm em gái nấu ở Thành Đô, nếu thì sẽ bám riết rời như !
, nhất định là như thế!
Mèo Dịch Truyện
Phương Tri Lễ nghĩ thông suốt, tự dưng như hiểu lẽ đời. Nếu Bùi Từ thích đến ăn thì cứ đến, dù tiền đưa cũng ít, còn nhiệt tình giúp đỡ. Đến lúc đó, tiền tha hồ mà mua quần áo cho Dương Dương hết!
————
Phương Tri Ý trở về phòng, theo lời dặn, tiên lấy hết bộ những món đồ quý giá mang theo , cất chỗ kín đáo cho an , định chờ khi nào hai rảnh rỗi mới bàn bạc với họ. Cô xem cuốn sổ tiết kiệm mà hai đưa, tiền ít, nhưng cô định dùng.
Đồ ăn trong gian thì cần tốn một xu, hơn nữa những thứ cần dùng hằng ngày thì hai trai đều chuẩn đầy đủ cho cô. Thế nên cô cũng cẩn thận cất luôn cuốn sổ tiết kiệm .
Còn là tiền Bùi Từ đưa, cô lấy đếm, ngờ lên đến hai trăm tệ, còn nhiều tem phiếu lương thực, tem phiếu thịt, tem phiếu vải, phiếu công nghiệp phẩm.
Cô thầm nghĩ, những món đồ cần trả , dù đồ trong gian của đều là loại thượng hạng, hơn nữa cô còn tốn công sức nấu nướng.
Cứ coi như là tiền lương ! Nhiều nhất là thêm cho vài món ăn ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-60.html.]
Ở thời mạt thế tiền lương, chỉ cần thức ăn và căn cứ trú ẩn là , nhưng ở thời điểm thì khác, tiền là một thứ !
Nghĩ đến tiền, Phương Tri Ý khỏi bắt đầu tính toán cho tương lai của . Có lẽ là do ở thời mạt thế quá lâu, cô thích chuẩn thứ chu đáo.
Mặc dù các đối , bố thương yêu, nhưng cô cũng mười sáu tuổi , hết Tết là mười bảy tuổi. Cô vẫn nên một công việc định để tự nuôi .
Dù thì cuộc đời riêng của cô còn dài lắm.
Trước đây cô vẫn đang học phổ thông, vì chuyện trong nhà nên việc học cũng đành gác . vì bố đều việc ở trường đại học, thêm nữa cô ham sách, nên kiến thức cũng đến nỗi nào.
Mà kỹ năng đây của cô, ngoài những kỹ năng sinh tồn ở thời mạt thế, còn kinh nghiệm lắp ráp, sửa chữa một loại máy móc tiên tiến cỡ lớn. Cô nhớ ở Đại học Nam ngày , chú Châu là giáo sư bộ môn thiết kế động lực cơ khí, vì quý mến cô, nên vẫn luôn để cô học xong phổ thông thì hồ sơ trường đại học công nông binh của Đại học Nam, học trò của chú .
Vì , ở nhà, lúc cô khỏe, chú Châu thích kèm cặp riêng cho cô .
cô ngẫm nghĩ một lát, những thứ hình như bây giờ đều dùng . Ở đây cũng thứ gì ghê gớm đến mức cần cô tay sửa chữa. Máy bay của căn cứ là thứ duy nhất ở đây, nhưng chắc chắn họ sẽ đời nào để cô sửa. Cho dù cô một ít lý thuyết sách vở chú Châu truyền dạy, thì ai mà tin cô gái bé nhỏ thể thực sự tìm hỏng hóc của máy bay chứ?
cũng vội, hai năm nữa đợi những rắc rối của bố giải quyết êm , thật cô vẫn thể Đại học Nam tiếp tục học, tiếp tục theo học chú Châu. Sau khi học xong thì thêm cả gian bên , những công việc cô thể lựa chọn sẽ càng phong phú hơn.
Thôi ! Cứ vui vẻ mà quyết định như thế .