Phương Tri Ý cô con gái đang tủm tỉm đáng yêu bên cạnh, khẽ lườm chồng một cái đầy yêu chiều, vui vẻ nhận lấy bó hoa. Cô : "Vợ chồng tuổi mà còn những lời , sợ Điềm Điềm nó chê ?"
"Bố ơi, con ạ!" Điềm Điềm lập tức lên tiếng bênh vực.
Bùi Từ ôm nhẹ vai vợ, : "Em thấy , Điềm Điềm của chúng nào." Đoạn, đầu bàn đầy ắp thức ăn ngon, hỏi: "Điềm Điềm hôm nay phu nhân riêng cho cả bàn tiệc, là chuyện gì ?"
Anh cố ý nhấn mạnh từ "Riêng" một cách rõ ràng, mặt giấu nổi vẻ hân hoan.
Phương Tri Ý bảo mau rửa tay, cô tháo bó hoa cắm chiếc bình gốm. Điềm Điềm thì tất bật múc cơm, xếp đũa.
Cho đến khi cả nhà bàn ăn, Phương Tri Ý mới kể lời chị Mỹ Phương hôm nay. Bùi Từ khỏi ngỡ ngàng, hóa là vì chuyện . Anh khiêm tốn đáp: "Đây là bổn phận, cũng là trách nhiệm của , một quân nhân."
Phương Tri Ý : "Mặc dù xem đó là bổn phận, nhưng những gì trong lòng em và Điềm Điềm chính là một hùng thật sự."
Bùi Từ vợ khen ngợi hết lời như , khỏi chút ngượng nghịu. Anh ngờ rằng địa vị cao đến thế trong lòng vợ.
Điềm Điềm ngờ bố nhiều chuyện đến . Trước , phía trường học của các bạn một con hẻm nhỏ, nơi mấy tên côn đồ thường ngày nào cũng chặn đường học sinh, đòi tiền hoặc trêu ghẹo các bạn nữ khi tan học.
Mèo Dịch Truyện
Nghe mấy hôm , đám côn đồ các chú công an tóm gọn, đưa về trại giáo dưỡng hết . Các bạn học tan trường còn bàn tán rôm rả rằng các chú công an đúng là những hùng, ngờ những việc đều do bố con sắp xếp cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/chuong-669.html.]
Lúc , sự ngưỡng mộ của Điềm Điềm dành cho bố lên đến tột đỉnh. Sau khi ăn cơm, con bé còn tự giác dọn dẹp bát đũa, líu lo rằng lấy bố gương sáng, sẽ trở thành giống như bố .
Hai vợ chồng nỡ để con gái một việc, mà cả nhà cùng xúm xít tất thứ.
Buổi tối, khi con gái say giấc nồng, hai vợ chồng mới trở về phòng ngủ riêng. Phương Tri Ý rửa mặt xong, gương cẩn thận thoa kem dưỡng da. Bùi Từ bên cạnh, lặng lẽ ngắm vợ chăm chút cho làn da. Đến khi cô gần thoa xong, mới đưa mặt gần, nũng nịu : "Dương Dương, em cũng bôi cho một chút ."
Trước đây chỉ vỏn vẹn một lọ kem dưỡng da, Bùi Từ còn thể lén bôi trộm một ít. bây giờ, đủ thứ lọ lọ hũ hũ chất đầy bàn, chẳng còn phân biệt loại nào với loại nào nữa. Ấy mà, vẫn lo già nhanh chóng sẽ còn xứng với vợ, nên ngày nào cũng nhân lúc vợ thoa kem dưỡng da mà lân la gần, tỉ tê xin xỏ.
Phương Tri Ý quá quen với điệu bộ của chồng. Vừa tay cô còn thừa nhiều kem, dùng thì thật lãng phí, nên cô bôi hết lên mặt .
Bùi Từ đợi đến khi vợ thoa kem dưỡng da xong xuôi cho , mới bí mật hỏi: "À Dương Dương, em hôm nay Điềm Điềm gì với ?"
Phương Tri Ý tò mò chồng, trong lòng thầm nghĩ: Hai cha con từ bao giờ mà chuyện riêng để kể thế nhỉ?
"Con bé gì ?" Phương Tri Ý hỏi dồn.
Bùi Từ nghiêng , nắm lấy tay vợ, khẽ siết nhẹ, thủ thỉ: "Điềm Điềm cảm ơn bố vất vả lắm mới tìm một hiền thục như , sinh con bé. Con bé bảo, con của bố là điều hạnh phúc nhất đời."
Phương Tri Ý xong câu , khỏi nhướng mày ngạc nhiên, bật khúc khích, khẽ lắc đầu: "Cái con bé , đúng là khéo ăn ."
Bùi Từ : "Không khéo ăn em. Đây là lời từ tận đáy lòng của Điềm Điềm đấy, hệt như . Bởi vì cũng cảm thấy cả đời , thể cưới em mới thực sự là niềm hạnh phúc lớn lao nhất."