Đã ở độ tuổi , cũng còn khả năng chuyện đó nữa, ông già dù bẩn thỉu cũng thể bẩn đến bà .
Bây giờ, ông già ngày ngày bà Vương Tú Anh ở mắt, chắc hẳn cũng vô cùng hối hận vì hành vi hoang đường thời trẻ của !
Làm dâu dễ dàng, rể càng dễ dàng. Con dâu cưới về nhà, cả nhà bắt nạt, ở rể cũng chịu chung cảnh ngộ giống như !
Có thể thích ông . Chỉ là họ cô tiểu thư gả đến nhà khác, mang tài sản nhà sang nhà khác nên mới tìm một ở rể. Con là của nhà , tài sản cũng vẫn là của nhà .
Con cái lớn lên, ông cũng già , chẳng còn giá trị gì ?
Lý Trình Trình tưởng rằng sẽ bộ cùng Lăng Nhược Tuyết đến thị trấn, ngờ lúc đến cổng thôn tiếp theo, họ lên xe bò, hai xu một . Mặc dù tốc độ xe bò cũng nhanh hơn là bao nhiêu nhưng ít nhất cũng thể giải phóng đôi chân, đến nỗi quá mệt mỏi.
Xe bò dừng ở cửa ngõ thị trấn, cũng xuống xe ở đây. Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết bộ thị trấn.
"Lăng Nhược Tuyết, cô ?" Lý Trình Trình hỏi.
Lăng Nhược Tuyết trả lời: "Đi xem thử !"
Năm đó, một lượng lớn thanh niên trí thức trở về thành phố, dẫn đến nhu cầu việc cho mười đến hai mươi triệu lao động. Tuy nhiên, khả năng bố trí việc của chính phủ hạn. Để giúp thanh niên thể tự tìm đường mưu sinh, chính phủ mở cánh cửa kinh doanh cá thể cho họ.
Tuy nhiên, thời điểm , lượng hộ kinh doanh cá thể còn khá ít, cả nước chỉ một trăm ngàn hộ. Nguyên nhân chính là do dân còn rụt rè, dám ăn, cộng thêm vốn nên cũng thể mở cửa hàng.
Hiện nay, đường phố chủ yếu là những quầy hàng nhỏ, dám ăn lớn vẫn còn ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-143-dau-kho-2.html.]
Tuy nhiên, Lý Trình Trình cũng vội vàng, bởi vì thời cơ kiếm tiền nhất vẫn đến. Ăn vội vàng sẽ , nếu bắt vì tội đầu cơ tích trữ thì sẽ phán vài năm tù, chút nào.
Vì , hiện tại như là , thu nhập thì trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Ăn kem ?" Nhìn thấy một chiếc xe ba bánh chở đầy kem che bằng chăn bông, Lăng Nhược Tuyết đó là bán kem, bèn hỏi Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình lắc đầu: "Không ăn."
" mời cô." Lăng Nhược Tuyết nhấn mạnh, ngờ họ nghèo đến mức mua nổi một cây kem. Bây giờ kem chỉ giá tám xu, một hào một cây thôi.
Lý Trình Trình vẫn lắc đầu, : "Không ăn, ăn đồ lạnh sẽ khó chịu, con gái cần giữ ấm."
"Được !" Nghèo thì cứ nhận là nghèo , tìm những lý do linh tinh để gì? Lăng Nhược Tuyết cũng ép buộc, đó cô chạy đến hỏi bán: "Chú ơi, kem ở đây bán thế nào ạ?"
"Tám xu một cây." Người bán trả lời.
Lăng Nhược Tuyết móc một hào, đưa cho bán, bán lấy cho cô một cây kem, trả hai xu, đó sang Lý Trình Trình: "Cô mua một cây ?"
Lý Trình Trình lắc đầu: "Không mua, cảm ơn."
Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết một lúc, thì thấy nhiều đến mua kem. Lý Trình Trình thấy cảnh tượng bán kem bèn nảy ý tưởng. Nếu cô cũng bán kem, đến các vùng nông thôn để bán, chắc chắn cũng thể kiếm tiền.
Trên thị trấn đều cho phép bày hàng bán kem, đến nông thôn bán hẳn là cũng .
"Lăng Nhược Tuyết, nếu cô việc thì ! đợi ở đây một lúc." Lý Trình Trình cũng cần đợi bao lâu nhưng cô Lăng Nhược Tuyết đợi ở đây.