Năm nay ông mới hơn bảy mươi tuổi nhưng vì đây thương quá nhiều nên sức khỏe hiện tại .
Thấy Trình Tuyết Chí từ thư phòng, quản gia đưa tay đỡ ông , dìu ông đến chỗ điện thoại trong phòng khách, cầm điện thoại đưa cho Trình Tuyết Chí. Trình Tuyết Chí vui mừng khôn xiết: "A Thần, ông mong cháu thể nhận bao nhiêu huân chương danh dự, chỉ mong cháu thể bảo vệ bản . Ông còn đợi cháu về cưới vợ, để ông bế chắt trai nữa!"
"Ông nội." Trình Thần ông nội giục cưới, thẹn thùng đỏ bừng má, với vẻ bất lực.
Trình Tuyết Chí xong thì ha ha, thể thấy rõ tâm trạng của ông tệ.
Lúc , Trình Tuyết Dương và Quý Hạc Minh tới, thấy Trình Tuyết Chí đang điện thoại, hai đều quấy rầy, mà tự giác xuống ghế sô pha chờ đợi, giúp việc trong nhà pha cho họ.
Trình Tuyết Chí đầu thấy em gái thứ ba và em rể đến, bèn với Trình Thần: "A Thần, bà ba và ông ba của cháu đến , cháu chuyện với họ vài câu ?"
Nghe thấy hai chữ "bà ba", Trình Thần ở bên nhịn kêu lên một tiếng. Trình Tuyết Chí dọa, vội vàng hỏi: "A Thần, xảy chuyện gì ? A Thần, cháu ?"
"Bà ba, bà ba, cháu chuyện với bà ba. Mau đưa điện thoại cho bà ba." Trình Thần ở bên kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, cuối cùng cũng tại khi thấy Lý Trình Trình cảm giác quen thuộc, đó là vì Lý Trình Trình vài phần giống bà ba của , đặc biệt là đôi mắt đầy linh khí, quả thực là giống như đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-184-di-gap-mot-lan-1.html.]
Trình Tuyết Chí vội vàng đầu Trình Tuyết Dương: "Tuyết Dương, A Thần tìm em. Đứa trẻ , hôm nay vẻ đặc biệt nhớ em."
"A Thần nhớ em là chuyện bình thường ? Bởi vì bà ba em đây là đối xử với nó nhất mà." Trình Tuyết Dương vui vẻ dậy tới, bước nhanh nhẹn, hề giống bà lão sáu mươi lăm tuổi.
Trình Tuyết Dương nhận lấy điện thoại cả đưa cho, hiền từ gọi: "A Thần, nhớ bà ba ?"
Trình Thần vội vàng : "Bà ba, đây cháu từng về nông thôn đón đồng đội của cháu ? Cháu phát hiện chị dâu của giống bà ba, ít nhất cũng giống tới năm sáu phần. Còn đôi mắt đó nữa, giống hệt bà ba lúc còn trẻ. Trước đây cháu thấy ảnh bà ba đồng hồ bỏ túi ? Thật sự giống với bà ba y như đúc."
Trình Tuyết Dương cảm thấy ngạc nhiên: "Chị dâu? Vậy thì chắc là còn nhỏ lắm!"
"Mười tám tuổi, nhỏ hơn trai của đồng đội cháu mười tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn bốn tuổi. Tuổi của kết hôn với đồng đội của cháu còn tạm , nhưng kết hôn với trai của thì..." Trình Thần vội vàng chủ đề chính: "Bà ba, cháu thấy cô một cảm giác kỳ lạ, giống như cháu quen cô từ lâu . Đồng đội của cháu còn cháu rung động với cô , rung động cái gì chứ? Sao cháu thể động lòng với vợ của khác ? Cháu thực sự cảm giác đó. Bà ba, nếu bà bận, thể đến đó gặp thử, cũng xa lắm ..."
Trình Tuyết Dương rõ Trình Thần đang lải nhải cái gì, chỉ thấy những từ như "mười tám tuổi", "trông giống bà". Mười tám tuổi, nhà bà một cặp cháu gái sinh đôi cũng mười tám tuổi. Đồng thời một giọng bên trong bà mách bảo bà rằng đứa cháu gái giống với nhà họ Trình cũng giống với nhà họ Quý là cháu gái ruột của bà . Tuy bà chứng cứ nhưng bà luôn cho là như .
"A Thần, cô gái cháu đến đang ở ?" Trình Tuyết Dương kiềm chế sự kích động trong lòng, một giọng thúc giục bà gặp cô gái .
"Huyện Dương Chi, trấn Thần Quang, thôn An Cư, Lý Trình Trình." Trình Thần đáp: "Bà ba, bà thử sẽ ngay. Cô giống bà ba hơn bất kỳ ai trong nhà họ Trình."