“Nhanh lên, để bà nội Bằng Bằng xuống.” Lý Trình Trình với tài xế: “Gọi bác sĩ trong thôn đến, kiểm tra thể cho bà nội Bằng Bằng, vấn đề nhỏ cũng kịp thời kiểm tra để tránh biến thành vấn đề lớn.”
Trình Tuyết Dương nắm tay Lý Trình Trình : “Trình Trình, cần phiền như , hiện tại bà cảm thấy hơn nhiều .”
“Bà nội Bằng Bằng, vấn đề liên quan đến thể nhất định chú ý cẩn thận, nếu để chuyển sang vấn đề lớn hơn thì còn kịp , bà ? Trước đây cháu gặp một ông cụ, suýt chút nữa là c.h.ế.t , bệnh viện kiểm tra mới phát hiện quả nhiên tim vấn đề.” Lý Trình Trình hy vọng Trình Tuyết Dương thể sống lâu trăm tuổi, nếu tránh tai họa kiếp thì sống thêm vài chục năm, thể để phí cơ hội dễ mới .
Trình Tuyết Dương gật đầu: “Được, để khi nào trở về bà sẽ đến bệnh viện kiểm tra xem, thật bà cũng vấn đề gì, chỉ là khi thôn An Cư bà cảm thấy hô hấp khó khăn, đến chỗ của cháu thì cảm giác đỡ hơn nhiều .”
Nghe thấy , sắc mặt Lý Trình Trình đổi, thể do đời Trình Tuyết Dương tra tấn ở nhà họ Lý vài chục năm, cuối cùng còn Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu hại chết, chôn qua loa ở núi.
Cho nên khi bà thôn An Cư nữa, chắc là nỗi đau và sự tuyệt vọng về phận của bà ập đến, khiến bà cảm thấy thoải mái.
Dù cũng là sự việc từng phát sinh, thể quên sạch sẽ ? Giống như yêu một , tuy mất trí nhớ nhớ là ai, nhưng cảm giác “yêu” sẽ vẫn còn ở đó!
Chắc hẳn trình trạng của Trình Tuyết Dương bây giờ là như .
Kể cả bà nhớ rõ nhưng cảm giác vẫn còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-322-tai-sao-lai-doan-tuyet-2.html.]
Giống như khi thế giới sụp đổ và hình thành , ký ức của mỗi đều ký ức mới bao trùm, nhưng tình yêu của Bạch Đại Sơn đối với cô vẫn còn.
“Bà nội Bằng Bằng, xe lâu như thế bà cũng vất vả, bà ở nhà cháu nghỉ ngơi một lát !” Lý Trình Trình .
Trình Tuyết Dương trông mong Lý Trình Trình: “Trình Trình, cháu thể thêm Bằng Bằng mà gọi bà một ?”
Lần nào cũng là “bà nội Bằng Bằng”, bà cảm thấy giữa bọn họ một tầng ngăn cách, nhưng rõ ràng hai là bà cháu ruột mà!
“Bà nội.” Lý Trình Trình nghiêm túc gọi một , vốn dĩ Trình Tuyết Dương là bà nội ruột của cô.
“Ôi, cháu ngoan của bà nội, mấy năm nay con chịu khổ .” Trình Tuyết Dương âu yếm xoa đầu Lý Trình Trình, vì nhưng bà luôn một cảm giác đặc biệt với Lý Trình Trình, đây là cảm giác mà những đứa cháu khác thể mang đến cho bà .
Trình Tuyết Dương , bà thể sống một đời là nhờ Lý Trình Trình, cho nên bà mới thể một loại cảm giác đặc biệt đối với cô.
“Bà nội, cháu khi bà còn trẻ một chị em tên là Hà Uyển Xuân, hai cũng cùng , ăn chơi còn xem phim nữa, đó vì đoạn tuyệt ạ?” Thật Lý Trình Trình hỏi là tại bà thể tránh âm mưu của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn.
Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn chuẩn hết thứ, bà chỉ một tránh thoát nhỉ?
“Thật bà với Hà Uyển Xuân cũng đoạn tuyệt ngay từ đầu, sở dĩ đoạn tuyệt là do một bộ phim xem năm đó, nhưng đấy cũng trở thành bộ phim cuối cùng chúng cùng xem.”
Lý Trình Trình chăm chú lắng .