Thịt ốc biển ngâm mềm, Lý Trình Trình vớt thái thành lát mỏng, đó cho đĩa để riêng, cô vườn nhặt rau. Tháng chín nhiều loại rau, ngày nào cũng thể ăn rau tươi ngon.
Đến khi Bạch Đại Sơn về, Bạch lão nhị trở về, còn ngạc nhiên: "Sao về sớm thế?"
"Cậu bảo là khí hậu khác , ở đó thích nghi . Bên chắc quanh năm đều là mùa hè nhỉ? Người quen với bốn mùa xuân hạ thu đông như chúng ở đó thực sự thích hợp, thỉnh thoảng chơi một chút thì ." Lý Trình Trình bưng thức ăn lên bàn: "Đi gọi em hai đến ăn cơm ! Ăn cơm xong thì chiều nay nghỉ ngơi cho khỏe, tàu mấy ngày, ai cũng chịu nổi."
Bạch lão nhị nếm thử món ốc xào cay do Lý Trình Trình nấu, liên tục gật đầu: "Món do chị dâu nấu ngon hơn em ba nhiều."
"Tuy cả của em nấu hải sản, nhưng đợi học xong, em sẽ món nấu ngon cỡ nào." Lý Trình Trình mỉm Bạch Đại Sơn, ngờ một đàn ông như nấu ăn ngon hơn cả cô.
Có lẽ rèn luyện kỹ năng nấu nướng từ khi còn nhỏ vì chăm sóc em trai và em gái!
“Em hai, em gọi điện cho em ba, giúp chị với , bảo mua cho chị ốc biển, sò biển, trai, sò điệp, mực, cá biển, hải sâm..., chung là các loại hải sản khô. Bảo mua cho chị mỗi loại một trăm đồng, gửi về cho chị. Ngày mai chị sẽ chuyển khoản cho một nghìn đồng, thiếu đủ gì tính .”
“Để cho, cần phiền lão nhị .” Bạch Đại Sơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-395-muon-mo-cua-hang-moi-1.html.]
Lý Trình Trình vội vàng : “Nếu em ba thời gian thì bảo nhờ tin cậy mua giúp, gửi về cho chúng .”
Bạch Đại Sơn gật đầu.
Tranh thủ lúc giá hải sản tăng, mua một ít hải sản khô về để dành ăn. Đợi thời gian đến nhà Bạch lão tam, cô sẽ tự bến tàu mua hải sản tươi sống.
Bạch lão nhị ăn no nê về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ Bạch San San ở nhà, ở một thanh tịnh.
Buổi chiều, Lý Trình Trình ngủ trưa, tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô dậy ngáp một cái mở cửa. Nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ ngoài cửa, cô kinh ngạc hỏi: “Chị Tú Tuệ, chị đến đây? Sao dẫn Điền Khả Khả theo?”
“Trình Trình, trong lòng khó chịu quá, cũng chẳng ai để trò chuyện, cho nên đến đây chuyện với cô.” Hoàng Tú Tuệ lộ vẻ mặt băn khoăn.
“Có là con cá biển chồng chị cướp ?” Nhìn bộ dạng của Hoàng Tú Tuệ, Lý Trình Trình cũng đoán là chuyện gì. Nhà chia nhưng chồng vẫn nhúng tay việc của gia đình nhỏ, cũng thật khiến tức giận.
Hoàng Tú Tuệ ngượng ngùng: “Trình Trình, cô lòng . Là do bản lĩnh.”
“Chỉ là một con cá thôi mà? Có gì .” Lý Trình Trình bếp, lấy con cá trong tủ bát : “Mùa đông cá đông cũng thể ăn, cá nguội cũng thể ăn. Chị cứ ăn ở đây, đừng để chồng chị . Mẹ chồng đối xử với chị như thế nào thì chị cứ đối xử với bà như . Chỉ cần tròn bổn phận của là , những chuyện thừa thãi thì đừng quan tâm.”
Hoàng Tú Tuệ gật đầu, nhận lấy đôi đũa mà Lý Trình Trình đưa cho, đó cúi đầu ăn cá. Ăn một lúc, cô nhịn mà nức nở. Lý Trình Trình kinh ngạ: "Chị Tú Tuệ, chị ? Chẳng chỉ là một con cá thôi ? Thật sự gì to tát cả."