Các quán chung đều bằng gỗ, nếu mở quán thì thích hợp để kinh doanh thứ khác, cô nhất định quy hoạch , cô chỉ thích vị trí và diện tích hiện tại thôi!
Dương Chính Khí gật đầu: “Được, chờ hỏi rõ ràng nhờ báo với cô.”
“Không cần nhờ đưa tin, trực tiếp gọi điện thoại cho là , trong nhà điện thoại.” Lý Trình Trình điện thoại cho Dương Chính Khí.
Dương Chính Khí thấy hai chữ ‘điện thoại’ nhướng mày, thể lắp đặt điện thoại chứng tỏ Lý Trình Trình cũng đơn giản, vẫn đánh giá thấp Lý Trình Trình , cũng khó trách cô thể gan sáng suốt như thế, dám kinh doanh thực phẩm.
“Hôm nay phiền giám đốc Dương , giờ thêm phiền toái cho giám đốc Dương.” Lý Trình Trình dậy, gật đầu với Dương Chính Khí đó khỏi văn phòng của , đến cổng chào ông Dương đạp xe về.
Lý Trình Trình nghĩ, dù hôm nay cũng ngoài , tiện thể đến hai cửa hàng trong thị trấn xem, cửa hàng thực phẩm tươi sống và cửa hàng tôm hùm đất đều chỉ mở nửa ngày, đến giữa trưa bán nữa nhưng Hoàng Tú Lan ăn ở luôn ở bên cạnh cửa hàng thực phẩm tươi sống cho nên cửa đóng nhưng treo biển buôn bán.
Còn Lưu Quế Hương thì ở chỗ của Lý Trình Trình bán sỉ hải sản khô, nửa ngày thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, Lý Trình Trình cũng hỏi, chỉ cần nợ tiền của cô là .
Thỉnh thoảng Hoàng Tú Lan cũng bán buổi chiều, nhưng do cô tương đối béo nên cũng đường xa , chỉ bán dạo ở xung quanh đây, tiền lương trông cửa hàng một tháng và tiền bán hải sản thêm thì một tháng cũng hơn một trăm đồng.
Đối với ở thời đại thì thu nhập như thế coi là lắm , gấp mấy tiền lương trung bình của thời đại chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-417-lao-tam-phai-di-1.html.]
Lý Trình Trình đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, thấy Hoàng Tú Lan ở bàn sách, thường những gia đình hòa thuận sẽ cho con gái học mấy năm cho chữ, cho nên Hoàng Tú Lan chữ cũng bình thường.
“Chị Tú Lan, chị sách gì đó?” Lý Trình Trình đến, tò mò hỏi.
Hoàng Tú Lan vội vàng lên: “ mua bừa ở hiệu sách mới qua một chút, cũng sách lạ gì.”
Lý Trình Trình cũng thật sự tên sách là gì, bởi vì nếu cô sách thì sẽ tự tìm: “Chị Tú Lan, năm nay chị bao nhiêu tuổi ?”
“Hai mươi hai, chuyện gì thế?” Hoàng Tú Lan thắc mắc hỏi.
Lý Trình Trình lắc đầu: “Cũng việc gì lớn, em trai của Đại Sơn là Bạch Vân Sơn chị ? Năm nay cũng hai mươi bảy tuổi nhưng còn yêu, em thấy chị cũng nên hỏi chị một chút, chị gặp mặt quen với .”
“Hả? á?” Hoàng Tú Lan giật ở đấy, đó ngại : “ béo như thế gì ai ý ? Tốt nhất cần chuyện hổ !”
“Hai chỉ gặp mặt quen một chút thôi, giống như ngày xưa chị gặp mặt Bạch Đại Sơn, cũng bắt chị gặp mặt là kết hôn luôn , đúng ? Chỉ gặp mặt nhà của em cũng bình thường.” Lý Trình Trình cũng chỉ cho hai gặp mặt quen, còn thể thành thì xem bản họ .
Hoàng Tú Lan suy nghĩ, gật đầu: “Được, khi nào gặp?”
“Vậy thì tối hai mươi tháng chạp chị đến nhà em ăn cơm , coi như ăn bữa cơm tất niên! Đêm giao thừa là thời gian cả nhà đoàn tụ nên em cũng thể cướp đoạt cơ hội chị đoàn tụ với nhà , chị đúng ? Hôm đó chị đóng cửa hàng xong thì đến thẳng nhà em luôn, lúc đấy thể hỗ trợ em luôn.”
Hoàng Tú Lan gật đầu: “Được!”