Hôm nay là mồng hai, đến lượt con gái thứ hai của Trình Tuyết Dương – Trình Mộ Tuyết ở bệnh viện chăm sóc Trình Tuyết Dương.
Một nhà bốn Trình Mộ Tuyết trong bệnh viện cả, chỉ điều ở tất trong phòng bệnh, bây giờ trong phòng bệnh chỉ Lục Sơ Hạ.
“Vẫn y như thế, còn tỉnh .” Lục Sơ Hạ lắc đầu.
Lý Trình Trình đến bên giường bệnh Trình Tuyết Dương, duỗi tay nắm lấy tay Trình Tuyết Dương: “Bà nội, rốt cuộc xảy chuyện gì ? Tại lâu bà còn tỉnh? Bà nội, bà mau tỉnh ! Mọi đều lo lắng cho bà, hôm nay là mồng một, đều đợi bà về để cả nhà đoàn tụ đấy!”
Quý Bằng cũng qua đó, bé bên giường : “Bà nội, bà mau dậy ? Cháu giao hết tiền mừng tuổi cho bà, để bà mua đồ bà thích ăn nhé?”
Lý Trình Trình xoa đầu Quý Bằng, dịu giọng: “Bà nội Bằng Bằng hiếu thảo như thế, chắc chắn sẽ mau chóng tỉnh thôi, chị tin là bà nội nỡ để Bằng Bằng buồn ...”
Lời của Lý Trình Trình còn dứt cô thấy Trình Tuyết Dương giường kích động, bà tỉnh mà giống như mơ thấy ác mộng, Lý Trình Trình vội đè bà , lớn tiếng hô: “Bà nội, bà nội, Trình Tuyết Dương, Trình Tuyết Dương, bà tỉnh , chỉ là mơ thôi, đừng sợ, chúng con đều bên cạnh bà, bà sẽ chuyện gì , bà nội...”
Lục Sơ Hạ thấy thế thì vội chạy qua giúp: “Bà ngoại, bà ngoại, con là Lục Sơ Hạ, con là Lục Sơ Hạ đây...”
Một lát , Trình Tuyết Dương mở mắt , há miệng thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, Lý Trình Trình đỡ Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: “Bà nội, bà ?”
“Trình Trình ở , mấy đứa ngoài .” Trình Tuyết Dương vỗ ngực, nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-444-the-ma-lai-la-con-2.html.]
Quý Bằng: “Bà nội.”
Lục Sơ Hạ: “Bà ngoại.”
Hai cam lòng, rõ ràng họ mới là cháu ruột, tại đến giây phút quan trọng nhường mà bà chỉ giữ ngoài như Lý Trình Trình ở ? Mặc dù Lý Trình Trình là ân nhân cứu mạng của Quý Bằng, là ân nhân của nhà họ Quý, nhưng Lý Trình Trình hề quan hệ m.á.u mủ với nhà họ Quý!
Mặc dù cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn rời .
“Trình Trình, con khóa cửa phòng bệnh , đừng để tụi nó .” Trình Tuyết Dương dặn dò.
Mặc dù Lý Trình Trình hiểu nhưng vẫn dậy tới khóa cửa phòng bệnh , đó về bên giường Trình Tuyết Dương, lo lắng hỏi: “Bà nội, bà gì với cháu ạ?”
Trình Tuyết Dương run rẩy nắm lấy tay Lý Trình Trình, kích động : “Trình Trình, tối qua, trong lúc vô ý bà mở cuốn sách trận pháp lúc sưu tầm , bà trong trận pháp, thấy nhiều chuyện từng xảy , bà thấy...”
Lý Trình Trình Trình Tuyết Dương thì cả kinh, ngờ trận pháp đưa bà về kiếp , để bà trải nghiệm nỗi đau một nữa, đây đúng là đả kích lớn với bà !
Có lẽ đây là đả kích mang tính hủy diệt.
“Bà nội, đều qua cả , bà xem bây giờ mấy, bà với ông nội Quý ở cạnh , con cháu đầy đàn, kiếp sống hạnh phúc!” Lý Trình Trình nắm tay Trình Tuyết Dương, nghiêm túc .
Trình Tuyết Dương gật đầu: “Trình Trình, tất cả cảm ơn con, mỗi bà sắp xảy nguy hiểm đều là con nhắc nhở bà để bà nhanh chóng rời , vì thế bà mới thể tránh thoát âm mưu của Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn, trận pháp bà mới , hóa mỗi bà sắp xảy chuyện, nhắc nhở bà thế mà là con, Trình Trình, là con cứu vớt bà khỏi hiểm cảnh...”