Cho dù phát sinh chuyện ngoài ý nào, cũng nhiều thời gian về nhà, một năm, vài ba năm đều khả năng, ai vợ của thì đấy sẽ chịu khổ, cũng nỡ để vợ sống những ngày đau khổ như thế.
Kể cả cần nối dõi tông đường, cả và hai nối dõi tông đường , tiếp nối nhà họ Bạch là .
Ngay lúc , một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Bạch Đại Sơn mở cửa, thấy là Trình Nhã, Lăng Nhược Tuyết, Lương Dư m ba họ, gật đầu nhẹ : “Ba đến đúng lúc, tối nay súp gà và gà hầm, tối nay ở đây ăn cơm luôn!”
“Cảm ơn đồng chí Bạch.” Ba cảm ơn với Bạch Đại Sơn.
Bởi vì tuổi của bọn họ lớn hơn Lý Trình Trình một chút, gọi Bạch Đại Sơn là gì thì cũng thích hợp, gọi “Anh rể”, bọn họ đều lớn hơn Lý Trình Trình, gọi “em rể”, nhưng bọn họ nhỏ hơn Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn mà thể chịu tự nhiên nhỏ hơn bọn họ.
Vì xưng hộ một cách phổ thông thì là nhất.
Lý Trình Trình thấy ba bọn họ đến thì khó hiểu: “Sao mà đến đây thế?”
“Ngày mai trường học cho nghỉ, nên bọn hôm nay xin về luôn.” Lăng Nhược Tuyết giải thích.
Thời đại là hệ thống nghỉ một ngày, mỗi cuối tuần đều sẽ một ngày nghỉ ngơi, nhưng mà nhà ở xa, chiều thứ bảy thể xin về , hôm nay mấy Lăng Nhược Tuyết như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-562-khong-can-quay-ve-nua-2.html.]
Lương Dư m để gói đồ trong tay lên bàn, ngại ngùng giải thích: “Trình Trình, trong là quần áo, giày mà em tìm cho tiểu bảo bảo, đều là đồ đông, đợi đến mùa đông tiểu bảo bảo chắc hẳn bốn năm tháng , em đặc biệt bảo to một chút, đến lúc đó mặc thì sẽ như in.”
“Dư m, cảm ơn em, cũng ơn nhà em.” Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn cầm túi quần áo để trong phòng, đó với Lương Dư m: “Hôm nay trong nhà súp gà và gà hầm, ba đều ở đây ăn cơm ! Đừng về vội nhé.”
Lương Dư m vui vẻ gật đầu: “Được, cung kính bằng tuân lệnh .”
Trình Nhã chú ý đến sợi dây treo bức tranh cạnh cửa nên ngẩng đầu lên mái nhà, quả nhiên thấy ở đó một cái bóng đèn, “Điện trong thôn nối ? Được nối từ lúc nào thế?”
“Là dì ba, bà nội, Trình lão phu nhân kết nối điện cho thôn An Cư, mới kết nối từ một tuần , cuối cùng cũng cần sống trong bóng tối nữa .”
Thật cũng hẳn là sống trong bóng tối, bởi vì đèn dầu và nến nhưng hầu hết sử dụng nên ban đêm đều tối như mực.
Bây giờ điện thì trả tiền điện, lúc tiền điện là hai hào một một , nếu như là thôn An Cư hai năm thì đến khoản tiền cũng nỡ chi, nhưng bây giờ thì khác , nhà nhà đều tiền, cũng ai để ý đến tiền nhỏ nữa.
mà tại thời điểm thể là dòng điện định, cũng khả năng là cung ứng đủ, nên thỉnh thoảng dừng ở nông thôn và cung ứng cho thành thị, vì vẫn là nên chuẩn đèn dầu và nến mới để chuẩn cho trường hợp cần thiết.
“Mỗi Vinh đến thăm chị, cũng với chị chuyện .” Trình Nhã bùi ngùi .
Lý Trình Trình vội vàng giải thích: “Quý lão phu nhân cũng với em! Lúc thôn kết nối điện, thấy của Quý lão phu nhân, em mới đoán chuyện , chắc là Quý lão phu nhân cũng khoa trương chuyện ! Nếu các thôn khác cũng sẽ kêu gọi Quý lão phu nhân cung cấp điện cho thôn của họ thì ? Quý lão phu nhân cũng nợ bọn họ mà.”
Cái kiểu đạo đức ép buộc , Lý Trình Trình là gặp qua bao nhiêu .