Xe la chạy lòng vòng mấy tiếng đồng hồ mới dừng ở một giao lộ nhỏ, giao lộ nhỏ đến nỗi ngay cả xe la cũng thể . Bạch San San xuống xe, nghi hoặc hỏi: "Nơi là ? Tại dừng ở đây?
Lập Nhiên cảm thấy hổ, chỉ lối rẽ giải thích: “Nhà ở bên trong, chúng bộ trong một lúc nữa mới đến .”
"A?" Bạch San San kinh ngạc mở to mắt: "Sao còn nữa? Nhà cuối cùng cách đây bao xa nữa? Tối nay chúng nghỉ ngơi ?"
Còn về việc bao xa, Lập Nhiên thực sự thể , bởi vì vẫn còn một chặng đường dài phía , mất ba tiếng để bộ với tư cách là một nam đồng chí chứ đừng đến việc cô là nữ đồng chí, quãng đường xa như chắc chắn sẽ khó khăn đối với cô để kiên trì vượt qua?
họ sống ở vùng núi chính là như thế, mỗi ngày trẻ con bộ mấy tiếng đồng hồ để đến trường, còn lớn thì lâu ngày chỉ xuống thị trấn mua nhu yếu phẩm, bình thường cũng ai xa.
khi cải cách, bây giờ một thành phố nghề lặt vặt, thuê nhà ở thành phố chứ về miền núi, vì điều kiện ở miền núi thực sự kém, sản lượng lương thực cao, và dân đặc biệt vất vả nên những gan và tư tưởng cởi mở sẽ thành phố.
"San San, đừng lo lắng! Một lúc nữa là thể nghỉ ngơi ." Lập Nhiên mỉm dịu dàng với Bạch San San, đó nhặt túi du lịch lên và về phía con đường mòn.
Lúc , hai đồng nghiệp Bạch Lâm Sơn tìm đến cũng theo, một đồng nghiệp thiện : "Hai đồng chí, chúng cũng đang con đường , thấy các bạn nhiều thứ, cần chúng giúp đỡ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-611-qua-xa-1.html.]
“Có, .” Bạch San San lập tức đưa túi du lịch trong tay : “Cảm ơn các nhé!”
Lập Nhiên thấy nghi ngờ hỏi: "Anh trong làng ? nghĩ là từng gặp đây."
"Chúng đến đây để tìm một bà con xa." Một đồng nghiệp khác lấy hai chiếc túi du lịch từ tay Lập Nhiên: "Chúng nhanh lên ! Nếu , khi nào mới đến nơi!"
Bạch San San , cả khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, khi vị đồng nghiệp thấy sang với Lập Nhiên: "Đồng chí, đồng chí đưa cho chiếc túi du lịch mà đồng chí đang cầm, cõng nữ đồng chí ! thấy bộ dáng nũng nịu của nữ đồng chí chắc kiên trì tiếp .”
Hừ, dám bắt cóc em gái của Bạch Lâm Sơn, đừng trách bọn họ nếm chút đau khổ.
Lập Nhiên do dự một chút, đó giao chiếc túi du lịch cuối cùng trong tay , đó đến mặt Bạch San San xổm xuống: "San San, để cõng em!"
"Được!" Bạch San San mừng rỡ, vội vàng lưng Lập Nhiên, hai tay cô ôm chặt lấy cổ , ngọt ngào: "Lập Nhiên, thật quá."
Hai đồng nghiệp bên cạnh thấy lời , lập tức nổi da gà khắp , khi đàn ông thì cư xử , khi sẽ quan tâm nhiều như nữa. Hy vọng đến lúc đó Bạch San San thể chịu sự đối xử chênh lệch như thế.
Đi con đường núi hẹp hơn ba tiếng đồng hồ, mặt cô xuất hiện một ngôi làng nhỏ, Bạch San San thật sự chịu nổi nữa, dù lưng Lập Nhiên nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô ngờ nhà Lập Nhiên xa như .