Người đàn ông ở ruộng bên cạnh cầm xẻng tới, cắm xẻng xuống đất, đó chống hai tay lên, tựa cằm tay vịn xẻng : "Bạch lão đại, năm nay nhà định trồng cây gì ?"
Bạch Đại Sơn ngẩng đầu lướt qua mảnh đất mặt, nghiêm túc : "Một mẫu trồng dưa hấu, đậu đũa, cà chua và ớt, đó trồng một ít dưa hấu và dưa chuột bên cạnh, chờ cho khoai tây chín và thu hoạch xong là thể trực tiếp trồng dưa chuột và dưa hấu luôn đó.”
Chủ yếu là mùa đông rau xanh, những thứ thể bán hai hoặc ba đồng một cân, đến khi chín sẽ để cho vợ thu , đợi đến mùa đông lấy bán.
Hoàn khỏi cần lo là bán , bởi vì hợp tác xã cung ứng và cửa hàng bách hóa đều sẽ đến chỗ Lý Trình Trình lấy hàng, thể bất kể Lý Trình Trình bao nhiêu, bọn họ đều ăn .
Người đàn ông họ Điền, tên là Điền Thanh Sơn, quan hệ huyết thống với cha của Điền Khả Khả, nhưng hai cách mấy thế hệ, ông Bạch Đại Sơn , ánh mắt sáng lên: "Đại Sơn, thể trồng thêm một ít giống đúng ? Đến lúc đó cũng trồng một ít, ?”
Làm theo Bạch Đại Sơn, chắc chắn thể kiếm tiền.
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đương nhiên thể, chờ khi ông thu hoạch, thể bán cho chúng .”
"Tất nhiên là bán cho các , tất cả hợp tác lâu như , ký kết ngầm với từ lâu , ?" Điền Thanh Sơn mỉm , đó đến bên cạnh giúp Bạch Đại Sơn đào lên, để nhanh chóng ươm cây con nảy mầm, như ông mới cảm thấy yên tâm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-630-bat-ca-2.html.]
Lý Trình Trình ôm Bạch Thiều Quang chơi đùa chậm rãi đến con mương nhỏ bên cạnh. Con mương rộng, cô thể dễ dàng bước qua nó. Đi về phía một lúc, cô thấy một con dốc dẫn xuống dòng sông bên , mặt sông rộng mấy mét, ở giữa lát từng tảng đá để thể qua sông sang bờ đối diện.
Đối diện sông một khu rừng, chỉ cần xuyên qua khu rừng nhỏ là sẽ đến những thôn khác, mà con đường chính dẫn đến nơi xa bây giờ cũng chỉ là con đường đất.
Con mương nhỏ một khe nhỏ, nước chảy xuống phía giống như một thác nước nhỏ. Bởi vì cá đều thích bơi ngược dòng nên thường sẽ cá ở cửa thoát nước. Lý Trình Trình tò mò xổm xuống, mở to đôi mắt xuống phía . Khi thấy vô bóng dáng màu đen trong nước, cô phấn khích thôi, vội vàng lên, hô: "Đại Sơn, Đại Sơn, mau tới đây , mang thùng tới luôn..."
Bạch Đại Sơn tưởng bên xảy chuyện gì, vội vàng mang theo thùng chạy tới, tới mặt Lý Trình Trình, thở hổn hển hỏi: "Vợ, ?”
Lý Trình Trình kích động chỉ xuống thác nước nhỏ bên : "Nhiều cá quá, sơ qua dài, những con cá chắc chắn lớn đấy.”
"Vợ , cá của em còn ít ?" Tuy rốt cuộc Lý Trình Trình bao nhiêu cá, nhưng Bạch Đại Sơn cảm giác chắc chắn cô nhiều cá.
Lý Trình Trình ngượng ngùng mỉm : "Không cái thú vị ! Nếu bắt cá, em sẽ tự xuống bắt.”
Bạch Đại Sơn hai lời vội cởi giày và vớ, xắn ống quần lên đến đầu gối nhảy xuống, độ sâu bên một mét rưỡi, nước sâu đến đầu gối Bạch Đại Sơn tầm mấy chục phân.
Anh khom lưng, bắt đầu bắt cá, bắt một con cá, quơ quơ với Lý Trình Trình, ngờ là cá điêu tử màu trắng dài nhỏ, loại cá thường di chuyển theo đàn, chúng ăn ngon nhưng nhiều xương: "Vợ , ngờ con cá dài thật đấy! Chỉ là nó nhiều xương thôi.”
Lý Trình Trình gật đầu: "Anh bắt , cá điêu tử chính là như , cỡ coi là lớn đấy, rửa sạch lăn qua bột mì, đó chiên giòn lên, ngay cả xương cũng thể ăn .”