Lúc Cố Trạch vì chuyện đó mà phán bốn năm tù, còn hai năm nữa mới thể trở về, hiện tại cuộc sống như , thể ngốc nghếch hồ đồ tống trong chứ?
"Anh cứ như mà dẫn mang về, vợ tức giận ?" Người nọ tiếp tục hỏi.
“ mang đến nhà chúng , hơn nữa nhà chúng cũng nhiều ở như , định đưa đến chỗ của ba , đó sẽ hỏi trưởng thôn, sắp xếp cho bọn họ như thế nào.” Điền Kiến Minh khoát tay với nọ, lái máy kéo đến cửa nhà, bên trong hô: “Vợ ơi, vợ.”
Hoàng Tú Tuệ , khó hiểu Điền Kiến Minh, khi cô thấy phụ nữ và đứa bé phía máy kéo, ánh mắt tối , đó nghi ngờ hỏi: "Kiến Minh, gọi em chuyện gì ?"
"Anh mới cứu ba ở đường, bọn họ chỗ để , tính sẽ thu xếp đưa họ đến chỗ cha , em nhanh thu dọn hai bộ quần áo lớn và trẻ con cho bọn họ mặc .” Điền Kiến Minh .
Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Được, em thu dọn.”
Hoàng Tú Tuệ đóng gói hai bộ quần áo của và bốn bộ quần áo của Điền Khả Khả, dùng túi vải gói kỹ đưa cho Điền Kiến Minh. Anh đưa túi vải đem túi vải đưa cho phía đang ôm hai bé gái, trông cô như đang thất thần.
Sau đó chạy máy kéo đến cửa nhà ông bà nội của Điền Khả Khả, dừng máy kéo , đỡ phụ nữ và hai bé gái xuống, dẫn bọn họ cửa. Điền Kiến Minh tới mặt bà nội Điền, với : "Mẹ, đây là đồng chí mà con cứu đường về, bọn họ chỗ để nên con dẫn bọn họ đến chỗ . Trong thời gian để cho cô ở đây chăm sóc cha luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-637-tinh-co-1.html.]
Bà nội Điền đánh giá phụ nữ và hai đứa nhỏ mặt, quá gầy, da bọc xương, thôi khiến cảm thấy đáng thương, bà gật đầu : "Được, để họ ở chỗ , chăm sóc cho và cha con.”
"Đồng chí, tạm thời cô cứ ở đây chăm sóc cho cha , cho cô một đồng một ngày, cô một ngày thanh toán luôn một , là…?" Điền Kiến Minh phụ nữ hỏi.
Ngưu Tiểu Phương nắm tay hai cô con gái, thể suy yếu run lên vì kích động, cô liên tục gật đầu: "Cảm ơn , đều là , một ngày thanh toán luôn, thể ?"
Điền Kiến Minh về phía bà nội Điền, : "Mẹ, giúp con mỗi ngày cho vị đồng chí một đồng tiền lương nhé.”
" tên Ngưu Tiểu Phương." Thấy ân nhân cứu mạng cứ mở miệng là một tiếng "Đồng chí", vẻ quá xa cách, Ngưu Tiểu Phương vội vàng tự giới thiệu.
Điền Kiến Minh gật đầu: "Đồng chí Tiểu Phương, các cô yên tâm ở đây , việc chăm chỉ, về nhà ."
Ngưu Tiểu Phương bóng lưng cao lớn của Điền Kiến Minh, trong lòng khỏi chút ngưỡng mộ. Ngay cả một đàn ông xa lạ cũng sẵn sàng giúp cô nhiều như , nhưng Trương Hoằng Tân tuyệt tình với bọn họ đến thế, vứt bỏ cô và đứa nhỏ, thèm cho bất kỳ khoản bồi thường nào.
Cuộc sống nhà đẻ cô cũng khó khăn, cô dẫn theo con về nhà mấy ngày, chị dâu phàn nàn đủ thứ, cô chỉ theo sắp xếp trong nhà, gả cho mà cha giúp cô tìm. Thế nhưng nuôi hai đứa con gái của cô , đánh thì mắng, cô đành dẫn theo con bỏ trốn.
Không ngờ đường gặp tên côn đồ, nếu trùng hợp Điền Kiến Minh thấy, lẽ cô và hai đứa nhỏ âm dương cách biệt.
Ngưu Tiểu Phương cứ như trơ mắt Điền Kiến Minh xa, ngay cả tên của cũng . Có điều hiện tại cô sống ở đây, sẽ tên của ân nhân cứu mạng thôi.