Đàn ông thể nhiều tiền , nếu bao nhiêu phụ nữ nhào như thiêu lao đầu lửa nữa.
Hoàng Dĩ Đồng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cho nổi giận, mặc dù mục đích của cô cướp Bạch Đại Sơn mà là để con gái trở thành con dâu nhà họ Bạch, đến lúc đó để con gái cô dỗ dành Bạch Thiều Quang, đuổi con mụ Lý Trình Trình , bấy giờ Bạch Đại Sơn sẽ thành của cô ?
Mặc dù cô thích Bạch Vân Sơn nhưng nắm chắc Bạch Đại Sơn trong tay chẳng sẽ nắm mật mã giàu ?
Hơn nữa Bạch Đại Sơn còn là trai Bạch Vân Sơn, Bạch Đại Sơn lời cô , thì Bạch Vân Sơn thể lời cô ?
Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Dĩ Đồng lóe lên sự oán hận, chỉ điều cô phát hiện ánh mắt của cô cực kỳ lạ lẫm, họ xem cô như con giáp thứ mười ba cướp chồng .
“Hoàng Dĩ Đồng, nếu cô còn đến nhà nữa, cô đừng trách cắt đứt con đường giàu của nhà mấy , đến lúc đó liệu cha cô còn cho cô ở nhà họ tiếp là điều ai dám đảm bảo . Cô cũng nghĩ xem tiền nhà các kiếm thế nào, nếu như dẫn mấy kiếm tiền, các tiền xây nhà ? Có tiền để một gả ngoài như cô ở nhà ? là ăn cháo đá bát.”
Cuối cùng câu của Lý Trình Trình cũng Hoàng Dĩ Đồng sợ , mặc dù nhà cô tiền nhưng đúng là tiền đều kiếm nhờ Lý Trình Trình, nếu như Lý Trình Trình từ chối hợp tác với nhà cô , nhà cô còn thu nhập, chắc chắn cha cô sẽ oán trách.
Thế là Hoàng Dĩ Đồng bế Hoàng Mộng Đào xuống xe, theo Lý Trình Trình nữa.
Lý Trình Trình cho cô tiếp cận cũng chẳng , để Hoàng Mộng Đào tiếp cận Bạch Thiều Quang là , dù hai cũng hơn kém một tháng, đến lúc đó cùng học, cùng tan học, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-657-chup-anh-1.html.]
“Những phụ nữ mắt tròng, đây lúc các tiền, chẳng ai các thêm một cái, bây giờ điều kiện thì hết đến khác chằm chằm.” Lý Trình Trình bĩu môi.
“Họ coi thường mới , thế mới cơ hội gặp vợ, nếu gì hạnh phúc thế ?” Bạch Đại Sơn .
Mọi thứ thế gian đều sánh bằng cô.
Nếu như giống khác, mười mấy, hai mươi tuổi kết hôn, gặp Lý Trình Trình cũng thể yêu cô nữa, bởi vì đó chính là ngoại tình, phản bội gia đình, việc của chính nhân quân tử.
Mặc dù duyên phận tới muộn nhưng nó là cái duyên nhất.
Đến bến xe huyện, xe dừng , xuống, hôm nay nắng , nhiệt độ cao, cũng nóng, Lý Trình Trình cởi áo ngoài vắt lên cánh tay: “Chúng gọi xe ba bánh tới chở ! Cứ thế qua đó, bao giờ mới tới nơi!”
“Được.” Bạch Đại Sơn giơ tay gọi một chiếc xe ba bánh: “Đưa chúng tới tiệm chụp ảnh mới mở.”
Ngồi lên xe, qua bao lâu tới tiệm chụp ảnh, quả nhiên thấy trang phục bên trong muôn hình vạn trạng, chẳng trách kiếm tiền, thực sự thông minh mà.
Lý Trình Trình nhớ ngành nghề , chủ yếu là vì cô cũng dùng máy chụp hình chuyên nghiệp, cô chỉ dùng điện thoại với máy ảnh phân cực thôi, thời buổi cũng chẳng hai thứ đó, vì thế cô thể chụp ảnh .
“Hai đồng chí đến chụp ảnh ?” Nhân viên tới hỏi.