Chỉ cần về nông thôn là . Nếu Chu Hữu Tường cũng đưa cô về quê như Lập Nhiên thì cô sẽ bao giờ . Dù còn ba, đến lúc đó cô thể nhờ ba giới thiệu cho cô đối tượng hơn, nên hiện giờ cô hề lo lắng chuyện giữa và Chu Hữu Tường kết quả .
Sau sự việc của nhà Lập Nhiên, Bạch San San còn xem tình cảm là chuyện to tát nữa. Cô cũng sống c.h.ế.t đòi hỏi khác chịu trách nhiệm đối với nữa. Dù , cô vẫn hai trai quan tâm đến , cuối cùng thì vẫn sẽ chăm sóc cho cô .
Chu Hữu Tường lục tung đống quần áo lộn xộn tìm chìa khóa nhà ở thị trấn, đưa cho Bạch San San một chiếc: "San San, ở nhà ... Chiều thứ sáu giờ tan học, chúng qua đó chứ? Chúng chia hành động, em qua đó đợi . Anh chợ mua đồ, tối chúng nấu vài món ngon nhé, thế nào?"
Bạch San San gật đầu: "Em nấu ăn ngon. Anh phụ trách nấu nhé?"
Chu Hữu Tường hơn cô mười mấy tuổi. Nếu thể chăm sóc cho cô , cô ở bên để gì?
Cô chỉ khác phục vụ.
"Được." Chu Hữu Tường vui vẻ đồng ý.
Sau đó hai chia tay rời khỏi đây. Những ngày đó, tuy hai ngày nào cũng gặp vài nhưng chỉ thể liếc mắt đưa tình, thể quá gần, sợ khác phát hiện. Bọn họ vẫn luôn nhịn đến chiều thứ bảy, trong lòng hai đều nóng vội.
Chu Hữu Tường ngang qua Bạch San San, nhỏ giọng : "San San, lên trấn mua đồ nhé."
Bạch San San gật đầu.
Chu Hữu Tường là lãnh đạo, giờ giấc giống với nhân viên như Bạch San San. Bạch San San vất vả nhịn đến giờ tan , vội vàng về nhà thu dọn một vài thứ, đến nhà Chu Hữu Tường mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-690-khong-coi-tinh-cam-la-chuyen-to-tat-2.html.]
Trên đường đến thị trấn, gặp một quen xe đạp, Bạch San San nhờ chở một đoạn để đỡ vất vả.
"Đồng chí Bạch San San, tối thế cô còn thị trấn? Tối về kịp ?" Người quen hỏi.
Bạch San San ngại ngùng đáp: "Anh hai gọi điện về, là cần tiền mua hạt giống. sợ lỡ thời gian nên vội gửi tiền về nhà. Chỉ cần giúp nhà là , về muộn cũng ."
Người quen , trong lòng bỗng cảm thấy cực kỳ ấm áp: "San San, cô thật sự là một cô gái . thực sự hâm mộ trai của cô, một cô em gái như ."
Bạch San San cúi đầu, e thẹn.
Cô vốn dĩ giỏi dùng vài ba câu để khiến khác thiện cảm với .
Sau khi đến thị trấn, Bạch San San lấy cho đó một nắm kẹo. Đợi đó đạp xe xa, cô mới hỏi đường đến nhà mới của Chu Hữu Tường. Lúc đến cửa, cô do dự đưa tay lên gõ cửa.
Cửa mở, thấy Chu Hữu Tường trong nhà, Bạch San San mới yên tâm.
Chu Hữu Tường vươn tay nhận lấy đồ từ tay Bạch San San, dịu dàng : "San San, em vất vả ."
"Biết em vất vả, nên chăm sóc cho em thật ?" Bạch San San nhướng mày đắc ý, bước chân qua ngưỡng cửa, sân.
Chu Hữu Tường đóng cửa sân, khóa , vội vàng ôm Bạch San San lên, chạy về phía bên trong: "San San, mấy ngày nay gặp em, nhớ em chết."
"Anh Chu, em cũng nhớ lắm, nhớ đến mức tim của em cũng đau. Anh cố gắng bồi thường cho em đó." Bạch San San vươn tay túm lấy cổ áo , nũng nịu .
Chu Hữu Tường liên tục gật đầu: "Được, tối nay sẽ nấu một bàn thức ăn ngon, bồi thường cho em thật ."