Lôi Minh chỉ bữa sáng bàn: “Có thể ăn sáng .”
“Cảm ơn.” Quý Khiết qua đó xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, ăn cô : “Lôi Minh, thể phiền giúp kê đơn thuốc bài trừ chất bẩn trong cơ thể ? cảm thấy nước thuốc cho khá hữu dụng vì thế nhờ kê cho các chị em của một chút, bọn họ cần trừ độc, chỉ cần loại bỏ chất bẩn trong cơ thể là , mang theo tiền, thể kê cho nhiều một chút, ít nhất đủ để dùng một liệu trình.”
Lôi Minh gật đầu: “Được, thời gian ở đây, thể kê cho họ.”
Quý Khiết mỉm ngọt ngào với Lôi Minh: “Cảm ơn bác sĩ Lôi, bác sĩ Lôi là ân nhân cứu mạng .”
“Nếu là ân nhân cứu mạng cô, cô định cảm ơn thế nào đây?” Lôi Minh hì hì Quý Khiết.
Quý Khiết kinh ngạc sặc đồ ăn, cô ho sặc sụa, Lôi Minh vội vàng dậy tới cạnh Quý Khiết, giúp cô vỗ lưng, đợi Quý Khiết bình , mới thu tay về.
Quý Khiết đầu , ngại ngùng : “Bác sĩ Lôi báo đáp thế nào? Đưa lì xì tặng quà?”
“Đừng thế, cô đừng hại .” Lôi Minh xua tay, ngờ Quý Khiết hiểu lãng mạn như thế, cho Lôi Minh nhất thời thế nào mới : “Tiểu Khiết, cô ăn từ từ thôi, xem thuốc thế nào !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-738-mua-nha-2.html.]
Lôi Minh hốt hoảng chạy trốn.
Quý Khiết bắt đầu con đường chữa trị cho cô .
Một phía khác, cuối tuần cần , Bạch San San và Chu Hữu Tường ổ giường dậy, Chu Hữu Tường ôm Bạch San San lòng: “San San, bây giờ chúng tiền , là chúng lấy chút tiền mua căn phòng bên cạnh ! Chẳng hai định cư ở thị trấn Nam Nguyệt ? Vậy thì mua thêm căn nhà, con cái còn nhỏ, chúng thể cho thuê , đợi con lớn thì trực tiếp ở, đến lúc đó chúng cần mất tiền mua nữa, em thấy ?”
“Hai năm nay giá nhà ở thị trấn Nam Nguyệt vẫn luôn tăng, cảm thấy sẽ càng đắt hơn, chi bằng chúng nhân lúc giá nhà còn rẻ, chúng cũng năng lực, mua nhà , nếu đợi con hai mươi tuổi, chúng cũng bốn, năm mươi tuổi, đến lúc đó năng lực mua còn !” Không thể , ánh mắt của Chu Hữu Tường rộng mở, ít nhất trúng nhà đất .
Bạch San San ngẩng đầu mắt : “Đừng bảo đón Long Quyên với con qua đây, sắp xếp cho họ ở bên cạnh đấy nhé?”
Chu Hữu Tường duỗi tay ôm Bạch San San, mũi cọ lên trán cô : “Em nghĩ lung tung gì thế? Bây giờ Long Quyên cũng sắp kết hôn , thể đón cô qua? Hơn nữa mỗi tháng một nửa tiền lương của đều xem như tiền nuôi dưỡng bọn trẻ, đón chúng qua đây? Con chúng sắp đời , chuẩn nhà cho đứa bé, như thế áp lực của chúng sẽ nhỏ chút.”
Trừ tiền kết hôn thu , Bạch San San còn một chục vài nghìn tiền tiết kiệm, nhưng Chu Hữu Tường vì thế kể cả lấy tiền kết hôn mua nhà cũng , dù cô còn nhiều tiền lắm.
Hơn nữa đợi đứa trẻ đầy tháng, thôi nôi, cô cũng về tiệc rượu, đến lúc đó thể thu thêm vài nghìn đồng nữa, cô chẳng thiếu tiền .
Cuối cùng Bạch San San đồng ý: “Được , đợi trời tối mát mẻ, chúng qua đó xem xem, nếu như thể quyết định thì mua, như thế đợi con chúng đời, chúng thể mời giúp việc tới giúp chúng trông con, đến lúc đó để giúp việc ở bên cạnh.”