Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 507: Về đoàn bộ điều tra
Cập nhật lúc: 2025-07-17 03:28:08
Lượt xem: 235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà San San gào thét định phịch xuống đất, mắt chợt liếc thấy Vân Hương phía Lưu Viễn Chinh, thấy nàng mặc váy áo đỏ rực, n.g.ự.c cũng cài hoa cưới, lập tức hiểu phận của nàng.
Chỉ thấy Hà San San xuống đất nữa, mà dúi mạnh đứa bé tay Lưu Viễn Chinh, đó bay thẳng đến chỗ Vân Hương, chạy hùng hổ chửi bới: "Mày chính là con hồ ly tinh kết hôn với , mày dám cướp đàn ông của tao, Hà San San sẽ liều mạng với mày..."
Thấy nàng sắp nhào tới Vân Hương, Vân Hương tính cách điềm tĩnh, dáng mảnh mai, thể là đối thủ của Hà San San cao lớn thô kệch, sức trâu? Thấy nàng sắp xông tới động thủ với Vân Hương, Hạ Thanh Nịnh chợt duỗi chân , ngáng nàng một cái.
Hà San San chạy nhanh, chú ý đến chân, cái vướng , do quán tính bộ cơ thể trực tiếp đổ về phía , ngã mạnh xuống đất.
"A..."
Hà San San phát tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết, hiển nhiên cú ngã nhẹ.
Phản ứng , Hà San San thấy là Hạ Thanh Nịnh ngáng , trong mắt tràn đầy phẫn nộ, giãy giụa bò dậy từ đất, miệng lầm bầm chửi rủa: "Hạ Thanh Nịnh con tiện nhân nhà mày, cũng dám ngáng tao! Thù tao còn tính với mày ..." Nói định nhào về phía Hạ Thanh Nịnh.
"Dừng tay!" Lục Kinh Chập giận mắng, chỉ thấy nhíu mày về phía Hà San San, vẻ mặt ghét bỏ : "Cô coi đây là chỗ nào mà dám tới la lối lóc!"
Hà San San luôn sợ Lục Kinh Chập, loại sợ hãi đó thành phản ứng sinh lý, rống một tiếng, lập tức dám bất kỳ động tác nào với Hạ Thanh Nịnh nữa.
nàng cũng chịu bỏ cuộc, nếu dùng sức , thì trực tiếp bắt đầu gào , chỉ thấy nàng phịch xuống đất, dùng ngón tay chỉ Vân Hương, chửi: "Mày cái đồ hồ ly tinh, dụ dỗ đàn ông của tao, bây giờ còn kết hôn với , tao cho mày , hôm nay tao ở đây, hôn sự của chúng mày đừng hòng thành, đồ đĩ con mày nhất nên tự điều mà biến , nếu tao sẽ cho mày tay."
Vân Hương từ nhỏ lớn lên trong gia đình trí thức, từng gặp qua phụ nữ nào thiếu giáo dục như , cũng từng qua những lời tục tĩu như thế, cảm thấy hổ phẫn nộ, mặt nàng vô thức đỏ bừng.
Hà San San chửi xong Vân Hương, đầu hung tợn Lưu Viễn Chinh:
"Lưu Viễn Chinh, đứa bé chính là con của , hôm nay nhận cũng nhận!" Nói xong bắt đầu gào lớn tiếng: "Mọi mau đến xem , quân đội là thành Trần Thế Mỹ , con hồ ly tinh dụ dỗ, cần vợ , cũng cần con trai , ông trời ơi, ông mở mắt , đòi công bằng cho con..."
Tiếng gào ngày càng lớn, thu hút những ngang qua đều dừng bước, sang về phía .
Sau khi Hà San San lóc kể lể, Lưu Viễn Chinh và Vân Hương đều mặc trang phục tân nhân, nhanh liền liên tưởng đến điều gì đó, bắt đầu xì xào bàn tán:
"Chậc chậc chậc, là một tên bội bạc, quan là bỏ vợ bỏ con ."
"Năm cái ông Đổng doanh trưởng cũng ? Vợ ở nông thôn, còn lừa bác sĩ Tần ở trạm xá kết hôn, vợ ở nông thôn chẳng cũng mang con đến ầm ĩ ?"
"Ấy, đây Phó doanh trưởng Lưu của tiểu đoàn ba ? Ngày thường chính trực lắm, cũng là loại chứ."
"Cô cũng xem hôm nay kết hôn với là ai, nhà điều kiện , bản ở đoàn văn công, cho Trần Thế Mỹ rung động ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-507-ve-doan-bo-dieu-tra.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghe thấy dư luận đều nghiêng về phía , Hà San San gào càng hăng hơn, tiếp tục lên án Lưu Viễn Chinh và Vân Hương.
Lưu Viễn Chinh liên tục giải thích và Hà San San gì, nhưng nào ngờ khí thế của Hà San San quá mạnh, át giọng của , căn bản ai .
Mặt Vân Hương lúc đỏ lúc trắng. Lớn từng , đầu tiên nàng chửi bới, nhục mạ giữa thanh thiên bạch nhật như , còn ngay trong ngày cưới của , thể khiến tức giận.
Mặc dù đều đang suy đoán, đang chỉ trích, nhưng Vân Hương cũng rời , quật cường đó, rõ ràng sự tình rốt cuộc là thế nào, cũng Lưu Viễn Chinh cho một lời giải thích.
Thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng, Lục Kinh Chập mặt lạnh tanh, trong tình huống như bây giờ, Lưu Viễn Chinh cách nào tiếp tục hôn lễ với Vân Hương, vì thế định giọng Hà San San, với Lưu Viễn Chinh: "Mang cô đến đoàn bộ, rõ chuyện."
Hà San San nào chịu , hiện tại ở đây rõ ràng về phía nàng, nàng chính là lớn chuyện, khiến đều "bênh vực kẻ yếu" cho , như mới thể ép Lưu Viễn Chinh khuôn khổ.
" , gì , chúng cứ mặt , cũng để phân xử cho một chút, Lưu Viễn Chinh vứt bỏ hai con chúng , kết hôn với hồ ly tinh, công bằng nhất định đòi ."
Thấy nàng , còn tiếp tục gây sự, Lục Kinh Chập ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, trầm giọng phân phó hai lính bên cạnh: "Đưa cô đến đoàn bộ."
Hai lính lãnh mệnh, lập tức bước lên , vẻ mặt nghiêm túc mỗi kẹp một cánh tay, kéo Hà San San từ đất dậy.
Hà San San định la to giãy giụa, liền thấy Lục Kinh Chập dùng giọng lạnh hơn : "Nếu cô phối hợp, trực tiếp lấy giẻ lau bịt miệng , kéo ."
Hà San San lính sắp lấy giẻ lau bịt miệng , Lục Kinh Chập dọa , lập tức ngậm miệng, dám la hét càn rỡ nữa.
Người lính "áp giải" Hà San San theo Lục Kinh Chập về phía .
Lưu Viễn Chinh vẻ mặt tình nguyện ôm đứa trẻ, Vân Hương, gì đó, mở miệng thế nào, cuối cùng đành bước nhanh đuổi kịp Lục Kinh Chập.
Hạ Thanh Nịnh đến bên cạnh Vân Hương, thấy nàng chớp mắt bóng dáng mấy rời , nàng trong lòng dễ chịu, an ủi : "Vân Hương, chuyện Lục Kinh Chập sẽ điều tra rõ ràng, cô cần lo lắng, quân đội sẽ trả cho cô một sự công bằng."
Mặc dù Hạ Thanh Nịnh theo để rõ chuyện , nhưng Vân Hương lúc , theo qua đó, chỉ sẽ Hà San San cho hổ và nhục mạ, nhưng cũng thể để nàng một ở , vì thế : " đưa cô về nghỉ ngơi , cô đừng nghĩ nhiều quá, chuyện đó, giao cho tổ chức giúp cô xử lý."
Hạ Thanh Nịnh trong lòng nghĩ đưa Vân Hương về, đó đoàn bộ. Trong lòng nàng phỏng đoán, cảm thấy đứa trẻ của Hà San San , khả năng con của Lưu Viễn Chinh, mà là của Liêu Cường.
Nàng tống tiền Lưu Viễn Chinh, chỉ là để tìm một cha cho đứa trẻ danh chính ngôn thuận , từ đó cũng lợi dụng đứa trẻ , lấy phận nhà mà ở quân đội.
Nếu thật là như , nàng tuyệt đối thể để âm mưu của Hà San San thành công.
Vân Hương về, chỉ thấy nàng lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định, với Hạ Thanh Nịnh: "Hạ lão sư, chuyện chỉ là vấn đề tác phong của Lưu Viễn Chinh, mà còn liên quan đến tương lai của và , nên nhất thiết rõ." Nàng Hạ Thanh Nịnh lo lắng cho , vì thế an ủi: "Hạ lão sư cô cần lo lắng cho , thể chịu đựng ." Nói xong nàng cố gắng nặn một nụ , dùng giọng tự giễu : " đây còn động phòng với Lưu Viễn Chinh mà? Vẫn còn kịp, nếu thật sự vấn đề tác phong, sẽ cần , đến lúc đó sẽ báo cáo lên để ly hôn, cô nhất định Lục đoàn trưởng phê duyệt cho nhé."
Nghe nàng như , cũng nàng sẽ mất kiểm soát cho sự việc tệ hơn, huống hồ nàng cũng nên quyền sự thật. Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Nịnh từ chối nữa, gật đầu, cùng Vân Hương theo mấy phía , đến đoàn bộ.