Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 262: Lên Đường Đến Biên Ải.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:00
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những hình ảnh xảy đêm qua lượt hiện lên trong tâm trí bọn họ.
Cổ tay vẫn còn nhói đau, họ cúi xuống , vết má-u sớm khô , vết thương trông vẻ dữ tợn đáng sợ mà thôi.
Khi những trong vũng má-u lượt bò dậy, tập trung giữa sân, trụ trì kinh ngạc đến mức đôi tay run rẩy, lắp bắp: “Các con, các con…”
“Sư phụ, bọn họ chỉ đánh ngất chúng con, chứ gi-ết.” - Một trong các hòa thượng lên tiếng.
Trụ trì nhanh chóng chuỗi hạt, miệng liên tục niệm “A Di Đà Phật.”
Khánh Phong cùng nhóm ám vệ sang một bên, sắc mặt lạnh băng, chút cảm xúc. Những hòa thượng sợ hãi, sự chỉ dẫn của trụ trì, lượt rời khỏi sân.
Nửa canh giờ , ánh nắng chói chang thiêu đốt, rọi xuống sân những vệt má-u con đường lát đá xanh càng thêm đỏ sẫm.
Cuối cùng, cánh cửa kẽo kẹt mở .
Mọi đồng loạt căng thẳng sang, chỉ thấy Thẩm An An bước , khuôn mặt thanh tú lộ chút cảm xúc nào.
“Chúng về thôi.”
“Hoàng Tử phi, chủ tử… cứu ?”
Đôi môi đỏ của Thẩm An An khẽ mím, một lời. Nàng chỉ đầu về phía căn phòng của Đại sư Văn Âm, nơi tiếng tụng kinh và gõ mõ vẫn đều đều vọng .
Ánh mắt nàng lóe lên sự quyết tuyệt, đó dứt khoát xoay rời khỏi Hương Giác Tự.
…
Trên xe ngựa trở về kinh thành, nàng co góc xe, rơi trầm mặc suốt quãng đường dài.
Rèm xe vén cao, thể thấy cảnh sắc hai bên đường, nhưng nàng giống như một con rối cảm xúc, chỉ ngơ ngẩn ngoài.
Khánh Phong lo lắng đến nóng ruột, mở miệng hỏi, nhưng khi thấy dáng vẻ của nàng, lời đều nghẹn nơi cổ họng.
Hoàng Tử phi so với bất kỳ ai trong bọn họ, đều quan tâm đến sự sống ch-ết của chủ tử hơn!
…
Tại Ngô Đồng Viện.
Mặc Hương bậc thềm hành lang, thi thoảng chạy trong một cái, vội vã bước chờ đợi.
Khi thấy tiếng bước chân ngoài sân, nàng lập tức hoảng hốt dậy, chạy đón.
“Hoàng Tử phi!”
Khi thấy Thẩm An An xuất hiện cổng viện với dáng vẻ tiều tụy, y phục rách nát, Mặc Hương lập tức rơi nước mắt.
“Hoàng Tử phi, xảy chuyện gì ?”
Nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy Thẩm An An, nhưng thể nàng mềm nhũn, cả đổ sụp xuống, mất ý thức.
“Chuyện gì thế ? Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Mặc Hương sang hỏi Khánh Phong. Sắc mặt âm trầm, nghiêm nghị đáp: “Trước tiên hãy đưa Hoàng Tử phi phòng, mời thái y.”
Dứt lời, lập tức rời .
…
Hai khắc .
Mặc Hương đỡ Thẩm An An lên giường, cẩn thận y phục và lau rửa cho nàng. Lúc sạch vết thương lòng bàn tay và đầu gối, những vệt xước dài ngang dọc đan xen lộ rõ làn da, lẽ đá sắc cứa .
Nhìn thấy những vết thương , tim Mặc Hương đau nhói đến mức gần như nghẹt thở. Cô nương của nàng từ nhỏ đến lớn bao giờ chịu khổ đến thế .
Thái y bắt mạch qua lớp rèm.
“Thái y, Hoàng Tử phi của thế nào ?”
Giọng Mặc Hương run rẩy, sợ rằng sẽ những lời chẩn đoán giống như của Tứ Hoàng Tử.
May mắn , thái y thu hòm thuốc , nét mặt thư thái: “Chỉ là kiệt sức quá độ, tinh thần căng thẳng trong thời gian dài dẫn đến hôn mê. Ta kê đơn thuốc, sắc uống vài thang là , gì đáng ngại.”
Mặc Hương thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống: “Mặc Nhiễm, theo thái y bốc thuốc.”
Khánh Phong ngoài cửa, Hoàng Tử phi , cũng thả lỏng thần kinh căng thẳng suốt cả đêm.
Tối hôm đó, Ngô Đồng Viện Khánh An và Khánh Phong canh giữ nghiêm ngặt. Ngoài Mặc Hương và Mặc Nhiễm, một ai phép phòng chính.
Hai vị chủ tử đều ngã bệnh, ngoài việc bảo vệ bọn họ, bọn chẳng thể gì khác.
…
Gần rạng sáng, trong phòng cuối cùng cũng động tĩnh.
Mặc Hương đang tựa đầu cửa lim dim ngủ, lập tức tỉnh giấc, đẩy cửa bước . nhuyễn tháp thấy bóng dáng Thẩm An An .
“Hoàng Tử phi?”
Nàng vội vã phòng trong, quả nhiên ngoài dự đoán, tìm thấy đang cạnh giường của Tứ Hoàng Tử.
“Ta ngủ bao lâu ?” - Thẩm An An khẽ hỏi.
“Một đêm, Hoàng Tử phi. Giờ vẫn còn sớm, thể còn yếu, chi bằng hãy về nhuyễn tháp nghỉ ngơi ạ. Cô gia và Mặc Nhiễm chăm sóc.”
"Thẩm công tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-262-len-duong-den-bien-ai.html.]
Thẩm Trường Hách nhiều, sải bước nhanh về phía Ngô Đồng Viện, nhưng đến hành lang thì Khánh Phong chặn : "Thẩm công tử, lúc chủ tử và Vương phi tiện gặp ."
Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Ta Tứ Hoàng Tử trúng độc, thật ?"
Khánh Phong cúi mắt, im lặng đáp. Sắc mặt Thẩm Trường Hách lập tức trở nên nghiêm nghị hơn.
"An An ?"
"Vương phi đang chăm sóc chủ tử, e là lúc cũng rảnh."
Theo lời thái y, chủ tử chỉ còn đến nửa ngày. Vương phi ở bên trong suốt mấy canh giờ, thậm chí ăn lấy một bữa.
Khánh Phong hiểu rõ, lúc Vương phi tuyệt đối ai quấy rầy.
Thẩm Trường Hách ngước về phía gian chính của Ngô Đồng Viện, đôi mày nhíu chặt.
Hắn rời mà chọn cách trong viện chờ đợi. Thời gian trôi qua từng khắc, sắc mặt Khánh Phong và Mặc Hương mỗi lúc một nặng nề hơn, khiến lòng càng thêm trĩu xuống.
Đến khi ánh tà dương nhuộm đỏ cả trời, mặt trời dần lặn xuống chân trời, cuối cùng bên trong phòng chính mới động tĩnh.
mặt hề lấy một chút vui mừng, mà chỉ nỗi lo lắng tột cùng. Ngay cả thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, sợ quấy nhiễu điều gì đó.
Cánh cửa phòng mở , ánh hoàng hôn hắt , khiến Thẩm An An nheo mắt . Đôi mắt mệt mỏi phản chiếu bóng dáng cao lớn của một . Hắn ngược sáng, ánh mắt tràn đầy lo âu nàng.
"Đại ca..." - Nàng khẽ gọi, giọng khàn đặc đến mức nhận chính .
Thẩm Trường Hách lập tức sải bước lên bậc thềm, ôm chặt lấy nàng.
Khoảnh khắc đó, Thẩm An An tựa như một con búp bê sứ mong manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng thể vỡ vụn.
"An An."
Thẩm An An ngước lên, bất ngờ nở một nụ nhợt nhạt: "Gần đây thể chút yếu, tĩnh dưỡng vài ngày là thôi."
Mặc Hương lập tức chạy bếp sắc thuốc.
Khánh An và Khánh Phong một bên, nàng với vẻ bất an. Họ mở miệng hỏi nhưng dám, sợ thấy kết cục mong . Đôi mắt cả hai đều đỏ hoe, chỉ thể cắn chặt răng chịu đựng.
Thẩm An An nở nụ nhẹ nhàng, như thể chuyện chẳng gì nghiêm trọng: "Sao còn ngây đó, mau mời thái y."
Khánh Phong giật , vội vàng đáp một tiếng nhanh chóng chạy . Còn Khánh An chẳng còn để tâm đến quy củ nữa, trực tiếp bước phòng trong.
Người giường vẫn chìm trong giấc ngủ mê man, nhưng thở định hơn, sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần hồi phục đôi phần.
"Chủ tử..."
Khánh An mở miệng liền nghẹn , vội cắn chặt môi để bật tiếng nức nở.
Thẩm An An dẫn Thẩm Trường Hách xuống ở gian ngoài.
"Ta Tứ Hoàng Tử trúng độc, liền lập tức từ Đông Thành chạy về. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Ai hạ độc? Đã giải ? Hiện giờ sức khỏe của Tứ Hoàng Tử ?"
"Đã giải độc, chỉ là vẫn kẻ chủ mưu. Phải đợi tỉnh mới thể điều tra."
Nghe , Thẩm Trường Hách thở phào nhẹ nhõm; "Không là ."
Ngừng một lát, tiếp tục: "An An, còn một chuyện nhờ ."
"Đại ca cứ ."
"Hoàng Thượng hạ chỉ, lệnh cho dẫn binh Đông Thành lên biên quan tiếp viện. Ngày mai sẽ lên đường. Sau khi , nhờ chăm sóc đại tẩu một chút."
Thẩm An An cau mày: "Chuyện xảy khi nào?"
"Sáng nay Hoàng Thượng hạ chỉ."
Giọng Thẩm Trường Hách đầy lo lắng: "Chuyện đợi Tứ Hoàng Tử tỉnh , hãy với ngài một tiếng. Binh lực Đông Thành vốn là đường lui của phủ Tứ Hoàng Tử, Hoàng Thượng , e là tính toán. Muội thật cẩn thận."
Một khi quân Đông Thành rời , nếu biến cố xảy , Tiêu Uyên điều binh ít nhất cũng mất nửa ngày. Hoàng đế chẳng khác nào cắt đứt đường sống của Tứ Hoàng Tử. Cùng là cốt nhục, thể nhẫn tâm đến thế!
Ánh mắt Thẩm An An trầm xuống: "Đại ca yên tâm, chuyện trong kinh đại ca cần lo, sự chuẩn từ . Người cần cẩn thận là đại ca. Trên đường hết sức cảnh giác, đề phòng kẻ giở trò."
"Khi đến biên quan, ngoài Tề Cẩm Bình , bất cứ ai cũng thể tin tưởng."
Nước cờ của hoàng đế, chắc chắn Tiêu Uyên lường , nên mới sớm an bài đường lui.
"Muội yên tâm, chừng mực."
"Chuyện đại tẩu, ..."
Thẩm An An ngập ngừng, đó bật : "Nếu cơ hội, sẽ về thăm tẩu ."
Thẩm Trường Hách nghĩ rằng nàng bận rộn, nên cũng để tâm, chỉ khẽ gật đầu.
Hai trò chuyện một lát, Thẩm An An kể tường tận về chuyện ở Lãng Duyệt Hồ và sự mất tích của Tề Cẩm Bình, để đề phòng đụng cùng một nhóm , còn cách đối phó.
…
Thái y xách hòm thuốc từ trong phòng bước , Thẩm An An lập tức tiến lên đón.
" là kỳ tích từng thấy!"
"Thái y, thế nào ?"
Thái y vội vàng cúi thi lễ: "Bẩm Vương phi, theo mạch tượng mà xem, hiện tại Tứ Hoàng Tử còn nguy hiểm. Ngay cả tổn thương ở thận cũng dấu hiệu hồi phục. Xin hỏi Vương phi, rốt cuộc dùng loại kỳ dược nào?"
Nghe , Thẩm An An chỉ khẽ thở dài một , gì thêm, mà dặn Mặc Hương tiễn thái y về.