Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 263: Đợi Chàng Tỉnh Lại.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:03
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Trường Hách nhạy bén nhận điều gì đó từ nét mặt của , nhưng thể rõ ràng là chỗ nào đúng.
“Đại ca sắp rời kinh, vẫn nên nhanh chóng lên đường thôi. Về đến nhà, đại ca nhớ lời từ biệt với tẩu tẩu.”
Thẩm Trường Hách gật đầu, khi phòng trong thăm qua Tiêu Uyên, liền rời .
Khánh An và Khánh Phong như trải qua một trận sinh tử, trong lòng vui mừng sợ hãi.
“Nghe Đại sư Văn Âm quả thật pháp lực vô biên! Đợi chủ tử khỏe , nhất định dựng tượng vàng cho ngài mới .”
Thẩm An An mệt mỏi phất tay: “Mấy ngày qua các ngươi cũng vất vả . Trong phòng trông chừng, cứ về nghỉ ngơi .”
“Vâng.”
Mọi lượt rời , gian phòng nhanh chóng khôi phục sự tĩnh lặng.
Thẩm An An lặng trong phòng, đôi mắt thoáng vẻ hoang mang, nhưng ngay đó liền lấy tinh thần, bước nhanh đến bên giường.
…
Tại Thẩm phủ.
“Phu nhân, để nô tỳ mời đại phu đến xem cho nhé.” – Tiểu Khiết vui vẻ, vội vàng .
“Khoan .” - Lâm Vũ Nhu dùng khăn che miệng, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn giảm bớt.
“Không ! Có khi chỉ là ăn nhầm gì đó thôi. Đợi thêm ít ngày nữa hãy , nếu ầm ĩ lên mà thật, chẳng sẽ trở thành trò ?”
“Sao thể chứ? Phu nhân trễ nguyệt sự bảy ngày , chắc chắn là…”
Lâm Vũ Nhu liếc nàng một cái, ý bảo đừng thêm nữa.
“Ta và phu quân mới thành lâu, thể nhanh như ? Đợi thêm , bây giờ đại phu xem cũng chắc nhận . Lỡ như vui mừng hão huyền thì ?”
Nha đành im lặng, nhưng vẫn sai dọn hết thức ăn bàn , bằng những món thanh đạm hơn.
Cơn buồn nôn của Lâm Vũ Nhu lúc mới dịu bớt.
“Nô tỳ từng mấy nhũ mẫu già , mang thai liền phản ứng ngay. Phu nhân như nhất định là tin vui !”
“Đại công tử đến!” - Ngoài viện chợt vang lên tiếng hành lễ của nha .
Lâm Vũ Nhu vội vàng đẩy nha một cái, hiệu nàng linh tinh nữa, đó dậy đón phu quân.
Thẩm Trường Hách thấy nàng, đôi mày lạnh lùng liền giãn đôi chút. Hắn quét mắt qua bàn ăn, cởi ngoại bào giao cho nha : “Không bảo cần chờ ?”
Lâm Vũ Nhu để nắm tay kéo xuống bên bàn, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Ta cả ngày chỉ quanh quẩn trong phủ, chẳng mấy khi vận động. Hết ăn điểm tâm ăn trái cây, nên cũng đói.”
“Ta , hôm nay về muộn ? Quân doanh chuyện gì ?”
Thẩm Trường Hách tay cầm đũa khựng , cúi mắt, khẽ đáp một tiếng thêm gì nữa.
Lâm Vũ Nhu nhạy bén nhận sự khác thường. Bình thường khi về, đều kể cho nàng những chuyện thú vị trong quân doanh, bao giờ trầm mặc như hôm nay.
“Phu quân, chuyện gì xảy ?”
Thẩm Trường Hách mím môi, ánh mắt thâm trầm Lâm Vũ Nhu, dường như khó mở lời.
"Nhu Nhu, ..."
Lâm Vũ Nhu nghiêng đầu , khẽ nhíu mày: "Sao ? Không lẽ hôm nay về muộn là vì ngoài nuôi ngoại thất, nên ngại dám ?"
"Không !"
Thẩm Trường Hách lập tức lắc đầu: "Tứ Hoàng Tử trúng độc, yên tâm nên đến phủ Tứ Hoàng Tử một chuyến, vì thế mới về trễ."
Lâm Vũ Nhu ban nãy chỉ trêu chọc , giờ , cả bỗng căng thẳng: "Sao cơ? Tại trúng độc? Bây giờ giải ? Có còn nguy hiểm ?"
"Giải , chỉ là vẫn đang hôn mê."
"Vậy thì ." - Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trường Hách nàng, ánh mắt dâng lên ý đầy yêu chiều: "Chuyện mẫu vẫn , nàng chú ý đừng để lộ mặt bà, tránh khiến lo lắng."
"Chàng yên tâm, hiểu mà."
Trăng treo đầu cành liễu, nha dọn dẹp bữa tối. Lâm Vũ Nhu bước đến bàn sách, thắp nến lên, định tiếp tục xem sổ sách dang dở ban sáng, nhưng Thẩm Trường Hách kéo , ôm lòng.
"Chàng gì ? Nha còn ở đây đấy!" - Mặt nàng ửng đỏ, khẽ đẩy .
"Đừng cử động, để ôm nàng thêm một lát." - Giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn, mang theo sự lưu luyến khó tả.
"Rốt cuộc thế?"
Lúc Lâm Vũ Nhu mới thực sự nhận sự khác thường của , chăm chú.
Thẩm Trường Hách chỉ lặng lẽ nàng, đáp.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ chân mày , dịu dàng hỏi: "Trong quân doanh gặp chuyện khó khăn ? Mấy hôm nữa, sẽ cho một bất ngờ, ?"
"Bất ngờ gì?"
Lâm Vũ Nhu mím môi lắc đầu: "Bây giờ thể ."
Thẩm Trường Hách bật khẽ, tựa trán trán nàng, thở dài một tiếng: "Nhu Nhu, nàng ngoan ngoãn đấy."
"Hửm?"
"Công tử."
Ngoài cửa vang lên tiếng gia đinh: "Mọi thứ chuẩn xong, đến lúc ."
"Đi?"
Lâm Vũ Nhu sững sờ, đẩy : "Chàng ?"
"...Hoàng Thượng hạ chỉ, lệnh dẫn binh Đông Thành lên biên cương tiếp viện. Tình hình cấp bách, đêm nay xuất phát."
Lâm Vũ Nhu ngây , dường như thể phản ứng .
"Đi biên cương? Sao đột nhiên biên cương?"
Trong mắt Thẩm Trường Hách đầy vẻ nỡ, dịu dàng ôm nàng lòng: "Hiện tại kinh thành yên chỉ là bề ngoài, chẳng bao lâu nữa sẽ rơi hỗn loạn. Rời lúc chắc là chuyện ."
"Không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-263-doi-chang-tinh-lai.html.]
Lâm Vũ Nhu mắt ngân ngấn nước: "Chàng lừa ! Chiến trường nguy hiểm như , thể là chuyện ?"
"Nhu Nhu, thánh chỉ thể cãi."
Thẩm Trường Hách bất lực thở dài: "Hoàng Thượng sẽ để binh lính Đông Thành tiếp tục ở kinh thành, vì họ là chỗ dựa lớn nhất của Tứ Hoàng Tử. Nếu , thì Tứ Hoàng Tử , mà triều đình thể thiếu ngài ."
Hắn nhẹ nhàng lau giọt nước mắt má nàng, giọng ôn nhu: "Tứ Hoàng Tử ở kinh thành giữ vững cục diện. Trên vai gánh quá nhiều gia tộc, quá nhiều mạng . Mà Thẩm gia của chúng mũi chịu sào."
Lâm Vũ Nhu thể hiểu? chấp nhận để biên cương, nàng thật sự nỡ.
"Lúc , lấy đại cục trọng. Nhu Nhu của luôn hiểu chuyện nhất, đúng ?"
"Chàng đưa theo ?"
Lâm Vũ Nhu rưng rưng : "Ta hứa sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối gây phiền phức cho . Được ?"
Thẩm Trường Hách đau lòng vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Biên cương gió cát dữ dội, nàng vốn yếu ớt, chịu nổi? Ngoan nào, lời , đợi chiến sự định, sẽ lập tức trở về."
Hắn ôm nàng lòng, đôi mắt tràn đầy quyến luyến nhưng để nàng thấy, sợ nàng càng thêm đau lòng.
Lâm Vũ Nhu cắn môi, thành tiếng, chỉ lặng lẽ đặt tay lên bụng, cuối cùng kiên trì nữa.
"Ta tiễn ."
…
Nửa đêm, Thẩm phủ.
Thẩm Trường Hách chỉ kịp dặn dò vài câu với Thẩm Văn, lập tức rời .
Binh sĩ Đông Thành chờ sẵn bên ngoài thành. Lâm Vũ Nhu trong xe ngựa, tiễn khỏi kinh thành. Nàng nỡ rời xa, nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Chàng nhất định bình an! Mọi thứ gì quan trọng hơn tính mạng. Hãy nhớ, còn đang đợi trở về."
Thẩm Trường Hách mỉm , cúi xuống hôn lên mu bàn tay nàng, đó rời , dứt khoát ngoảnh đầu .
Lâm Vũ Nhu che miệng, dám thành tiếng, sợ thấy.
"Phu nhân..." - Nha đau lòng, đưa nàng một chiếc khăn tay.
"Về thôi."
Đợi cho bóng dáng khuất hẳn, nàng mới lặng lẽ buông rèm xe xuống.
Đứa trẻ đến thật đúng lúc, trói buộc nàng ở kinh thành, chẳng thể .
Đây là đứa con đầu tiên của bọn họ. Nàng thể tùy hứng. Biên cương xa xôi, hơn nữa bọn họ còn cấp tốc hành quân, nàng thực sự thể chịu đựng nổi.
….
Phủ Tứ Hoàng Tử –Ngô Đồng Viện.
Mặc Hương bưng chén thuốc, nhẹ nhàng đặt mặt Thẩm An An đang canh chừng bên giường.
"Vương phi, thức suốt cả đêm . Hay là nghỉ một lát ạ?"
"Ta đợi tỉnh ."
Thái y sức khỏe Tiêu Uyên còn nguy hiểm, nhưng vẫn mãi tỉnh. Mỗi một khắc trôi qua, lòng nàng càng quặn thắt.
"Vương phi, nếu cô gia tỉnh mà thấy như thế , nhất định sẽ đau lòng."
Sau khi từ Hương Giác Tự trở về, sức khỏe nàng vốn . Nay thêm mệt mỏi, chịu ăn uống, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.
Đôi mắt nàng vô hồn: "Mở cửa sổ , để gió lùa . Trong phòng mùi thuốc, khiến khó chịu."
Mặc Hương lập tức bước tới đẩy cửa sổ , thấy bát thuốc vẫn đặt bàn, nhẹ giọng : "Nô tỳ thử nhiệt độ, thuốc thể uống ạ."
"Hả?"
Thẩm An An ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ sững sờ Mặc Hương một lúc, mãi mới phản ứng : " , thuốc..."
Ánh mắt nàng xuống tay Mặc Hương, trống , đưa mắt quanh, mới dậy bước đến bàn, tự cầm bát thuốc lên.
Mặc Hương thấy nàng kiệt quệ đến mức , trong lòng đau xót thôi, nhưng khuyên cũng chẳng lay chuyển , đành lặng lẽ bên giúp đỡ.
Một bát thuốc cuối cùng cũng đút hết, so với hôm qua, uống thuận lợi hơn nhiều.
"Vương phi."
Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bước , cúi hành lễ: "Trong cung sai mang đến ít dược liệu quý, còn truyền thánh ý đến thăm Tứ Hoàng Tử."
Hiện tại Tiêu Uyên vẫn còn hôn mê, thể để trong cung thấy. Thẩm An An liếc mắt hiệu cho Mặc Hương: "Mau tìm Thanh Dược, bảo Khánh An dẫn đến thư phòng."
"Vâng."
Bên thư phòng, lão thái giám đương nhiên gặp Tiêu Uyên, chỉ ngoài cửa quát mắng dọa dẫm một trận, vội vã rút lui.
Trên đường rời khỏi thư phòng, qua một hành lang dài, trong khoảnh khắc liếc phía đối diện, lão thái giám bất giác nhíu mày, dừng bước.
"Người qua đó… chẳng là Lăng Thế Tử ?"
Khánh An ngước mắt thoáng qua, tim giật thót.
"Lăng Thế Tử… về hướng Ngô Đồng Viện đúng ?"
Lão thái giám đầu thư phòng, mắt ánh lên vẻ nghi hoặc: "Tứ Hoàng Tử chẳng đang ở thư phòng ? Lăng Thế Tử đến hậu viện gì?"
Tìm Tứ Hoàng Tử phi ? Ý nghĩ bất kính lóe lên trong đầu, lão thái giám vội vàng lắc đầu, gạt suy đoán hoang đường .
Tứ Hoàng Tử vẫn còn đây, thể chứ.
Khánh An bình tĩnh đáp: "Cô gia nhà bảo Lăng Thế Tử đến thư viện đợi , lát nữa sẽ qua ."
"À..." - Lão thái giám gật gật đầu, liếc về phía hành lang một cái mới rời .
Nam nhân lạ tự tiện nội viện, phủ Tứ Hoàng Tử thật chẳng thể thống gì. chuyện chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối dám .
Tiễn xong, Khánh An lau mồ hôi lạnh trán. May mà Thanh Dược ngụy trang kín kẽ, để lộ sơ hở.
Chỉ là xui xẻo như , vặn chạm mặt trong cung chứ! Mặc Hương cũng thật là, cẩn thận tránh một chút.
…
Nội viện Ngô Đồng Viện.
Lăng Thần Dật gần như dán sát mặt mặt Tiêu Uyên, nhíu mày : "Thái y chẳng ? Sao vẫn tỉnh ?"
Thẩm An An sớm cạn kiệt sức lực, chẳng còn sức đáp .
"Biểu tẩu cứ nghỉ ngơi , sẽ canh chừng ở đây. Nếu gì, sẽ lập tức sai báo nàng."