Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 265: Quy Củ Và Lễ Nghi.

Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nói cũng lạ, ban đầu thái y còn bảo vô phương cứu chữa, thế nhưng khi châm cứu xong, đột nhiên chuyển biến hơn. Không là vì , lẽ do là Hoàng Tử, thiên mệnh che chở, Phật tổ phù hộ chăng."

Tiêu Uyên cúi mắt, chăm chú đôi mắt nghiêm túc của nàng, lắng lời giải thích phần qua loa.

"Vậy ? Y thuật của đám thái y thế nào, hiểu rõ nhất. Nếu bọn họ thật sự bản lĩnh , chẳng lẽ để kéo dài đến bây giờ?"

Thẩm An An khẽ lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Chuyện thì rõ, dù cũng am hiểu y thuật."

Tiêu Uyên tiếp tục truy hỏi cũng nhận đáp án. An An sẽ . chính vì nàng càng như , lòng càng bất an, một cảm giác nặng nề mơ hồ vây lấy .

"An An, nếu chuyện gì, nàng nhất định với . Chúng sẽ cùng nghĩ cách, ?"

"Ừm."

Nàng cúi đầu khẽ đáp, như sực nhớ điều gì, nhanh chóng : " , mấy ngày nay ăn uống tử tế, chắc hẳn đói lắm . Ta xuống bếp chuẩn ít đồ ăn cho , nghỉ thêm một lát ."

"Bảo nha ." - Hắn nàng rời .

"Ngoan nào, một lát về ngay."

Nói , nàng dậy xuống giường, bước chân nhanh chóng rời . Tiêu Uyên theo bóng lưng nàng, đôi mắt đen sâu thẳm, bờ môi mím chặt.

"Hoàng Tử phi."

"Ta xuống bếp chuẩn chút đồ ăn."

mặt vẫn nở nụ nhưng chẳng thể che giấu sự mệt mỏi trong đáy mắt nàng.

"Người nghỉ ngơi , nô tỳ ."

Nàng lắc đầu, vô thức liếc khung cửa sổ của căn phòng phía , giọng dịu : "Đi cùng ."

Nàng , sợ rằng sẽ tiếp tục truy vấn.

Tiêu Uyên đợi lâu vẫn thấy nàng , lòng dâng lên một cơn bất an. Không chần chừ thêm, dậy khoác ngoại bào, chuẩn ngoài tìm nàng.

Ngay khi chỉnh trang y phục xong, cửa phòng chợt mở .

Thẩm An An bước , thấy ăn mặc chỉnh tề, nàng sững : "Chàng định ngoài ?"

"Ta tìm nàng."

Nàng cau mày: "Tìm gì?"

"Nàng xuống bếp chuẩn đồ ăn, đợi mãi thấy nàng về nên định đến xem."

Ánh mắt Thẩm An An thoáng qua một tia ngỡ ngàng, trống rỗng trong chốc lát.

"An An, nàng thế?"

Nàng giật hồn, cúi đầu bàn tay trống của , nhanh chóng che giấu tia hoang mang trong mắt: "À, gì. Ta bảo Mặc Hương ở đó chờ , về vì sợ lo lắng."

Tiêu Uyên khẽ , bước lên ôm nàng lòng, giọng trầm thấp dịu dàng: "An An, rời xa nàng dù chỉ một khắc."

"Ừm."

Thẩm An An khẽ đáp, nhưng trong lòng hiểu chút trống trải.

Dùng bữa xong, nhờ Tiêu Uyên ở bên cạnh, nàng nhanh chóng chìm giấc ngủ. Có lẽ những ngày qua khiến nàng kiệt sức.

Trong thư phòng, Tiêu Uyên thẳng lưng bàn sách, đôi mày nhíu , vẻ mặt chìm trong suy tư.

"Chủ tử."

Khánh Phong đẩy cửa bước , cung kính : "Ngài tìm thuộc hạ?"

Tiêu Uyên hồn, giọng điềm tĩnh: "Nói , mấy ngày nay xảy những chuyện gì, bỏ sót một chi tiết nào."

"Tuân lệnh."

"Ngươi , hôm , Hoàng Tử phi dẫn ngươi đến Tương Giác Tự?"

"Vâng."

"Đã gì ở đó?" - Tiêu Uyên sắc bén nhận điều bất thường, lập tức truy hỏi.

Khánh Phong khẽ nhíu mày, đáp: "Hoàng Tử phi đến tìm Đại sư Văn Âm. hôm đó, Đại sư Văn Âm xuất môn du ngoạn, ở chùa. Hoàng Tử phi còn bắt giữ một vị hòa thượng trong chùa để gây áp lực, khiến Đại sư Văn Âm buộc về gặp mặt."

"Sau đó hai ở trong thiền phòng một canh giờ mới bước ."

Bàn tay đặt mép bàn của Tiêu Uyên siết : "Bọn họ gì?"

"Chuyện thuộc hạ rõ. Hoàng Tử phi cho chúng đến gần. Nội dung cuộc trò chuyện chỉ Vương phi và Đại sư Văn Âm ."

Tiêu Uyên trầm mặc hồi lâu, mới phất tay bảo Khánh Phong lui xuống.

Hắn nghi ngờ việc đột nhiên khỏi bệnh liên quan đến Thẩm An An. Dù , nàng cũng nhớ những chuyện của kiếp , nên chắc chắn sẽ tin những điều huyền bí, tìm nguyên do căn bệnh của .

cũng hiểu rõ, nàng sẽ . Vừa thử dò hỏi đủ cách, nhưng nàng chỉ qua loa đối phó. Thái y bắt mạch nàng khỏe mạnh, rốt cuộc vấn đề ?

Mặt khác, cũng cảm thấy kỳ lạ. Một chuyện huyền diệu như , Đại sư Văn Âm liệu bản lĩnh cao thâm đến thế ?

Tiêu Uyên tựa lưng ghế, ánh mắt thâm trầm luồng ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, đăm chiêu lâu.

….

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

"Ngươi chắc chắn thể bình phục?" - Hoàng đế phê duyệt tấu chương, hỏi.

Tên thái giám tổng quản cúi , xoa bóp vai cho hoàng đế đáp: "Bẩm bệ hạ, lúc Tứ Hoàng Tử mắng nô tài, khí thế còn mạnh mẽ lắm, chắc chắn còn gì đáng ngại ạ."

"Hừ."

Hoàng đế khẩy một tiếng, ném bản tấu phê duyệt sang một bên cầm lấy quyển khác, giọng điệu châm chọc: "Cả triều đình, e rằng chỉ tên hỗn trướng đó mới dám quát tháo ngươi, lúc nào cũng mắng mỏ, thậm chí còn động tay động chân."

Lão thái giám gượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-265-quy-cu-va-le-nghi.html.]

Vị chủ nhân ngay cả với Hoàng Thượng cũng chẳng sắc mặt , huống hồ gì là một kẻ thái giám như . Chuyện cũng chẳng thể dùng lẽ thường mà luận .

Trước đây, khi Nhị Hoàng Tử còn sống, đối với vô cùng khách khí, lúc nào cũng thưởng vàng, thưởng bạc.

Hoàng đế trầm mặc một lúc phất tay: "Thôi , nếu còn gì đáng ngại, thì kẻ nhốt trong Tàng Thư Các cũng thả . Nhân cơ hội , để vận dụng cái đầu một chút. Nếu còn thất bại nữa, cũng cần giữ bên cạnh Thiên nhi gì."

"Tuân chỉ."

Tàng Thư Các ở hướng đông nam của điện Phụng Thiên, kiến trúc cao lớn chồng lên , mái hiên cong vút, dù ban đêm vẫn sáng rực ánh đèn. Những cây nến đỏ tỏa ánh sáng rực rỡ, càng nổi bật vẻ uy nghiêm của tòa lầu.

Cánh cửa nặng nề đẩy , phát âm thanh trầm thấp. Lão thái giám quét mắt một lượt khắp tòa lầu, cất giọng the thé: "Thân đại nhân ?"

Gọi liền mấy tiếng mà ai đáp , liếc cung nữ bên cạnh.

Nàng sợ đến mức run rẩy, vội quỳ sụp xuống đất, giọng lắp bắp: "Bẩm công công, sáng nay... sáng nay Thân đại nhân vẫn còn ở đây chỉnh lý sách ạ."

"Còn quỳ đó gì?!"

Lão thái giám quát lạnh: "Còn mau tìm!"

"Vâng !"

Toàn bộ cung nữ, thái giám trong Tàng Thư Các lập tức tỏa tìm kiếm, lục tung từ tầng một lên đến tầng ba. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy Thân Doãn Bạch ở khu vực đặt binh thư tầng ba.

Hôm đó, thương nhốt đây, ngay cả một thái y cũng gọi đến. Vết thương cứ thế kéo dài, may mắn một tiểu thái giám bụng tìm cho một bộ y phục sạch sẽ để , che những vết thương lưng.

Hắn co trong góc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm đẫm, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạ thường.

Lão thái giám liếc quyển binh thư tay , ánh mắt nheo : "Thân đại nhân quả thật là kẻ ham học hỏi, lúc nào quên trau dồi kiến thức."

"Công công quá khen."

Thân Doãn Bạch nhạt, đặt sách về giá, vịn tường chậm rãi lên.

Lão thái giám nhíu mày, nhưng cũng khó nữa, phất tay hiệu cho thái giám đỡ xuống.

Sau đó, sai đưa Thân Doãn Bạch đến thiên điện để thái y chữa trị. Trước khi rời , còn cố ý nhắc nhở: "Hoàng Thượng mở cho ngươi một con đường sống, bây giờ là cơ hội . Mong rằng Thân đại nhân nắm bắt, đừng để thất vọng nữa."

"Tuân mệnh." - Giọng Thân Doãn Bạch lạnh nhạt, hề gợn chút cảm xúc.

Thái y vén áo lên hít một lạnh. Hắn hiểu rõ những vết thương nghiêm trọng thế mà kéo dài đến tận hôm nay, chắc chắn là do Hoàng Thượng cố ý. Vì thế, ông chỉ lặng lẽ bôi thuốc, băng bó, dám dư một lời.

Lão thái giám cũng liếc một cái lập tức dời mắt .

còn ? Hắn là con của một nên sinh . Trong mắt Hoàng Thượng, chính là cái gai trong mắt, cái dằm trong tim, gi-ết là ban ơn .

Thân Doãn Bạch gần như thái giám kéo khỏi Tàng Thư Các.

Ở cuối con đường dài trong hoàng cung, một thiếu niên đang lo lắng chờ đợi. Vừa trông thấy Thân Doãn Bạch, lập tức chạy nhanh tới.

Lão thái giám cúi , ghé sát tai Thân Doãn Bạch, giọng đầy hàm ý: "Thân đại nhân, mặt Hoàng Tử, lời nào nên , lời nào nên , hẳn trong lòng ngài rõ chứ?"

Ánh mắt Thân Doãn Bạch khẽ động.

Lúc , Trần Thiên chạy đến, thấy bộ dạng tiều tụy, thê thảm của , liền vội vàng đẩy thái giám , đỡ lấy , trong mắt ánh lên tia đỏ hoe vì tức giận.

"Đại ca, bọn họ đánh ?"

Thân Doãn Bạch yếu ớt , nhẹ giọng đáp: "Ta hỏng mấy quyển sách quý, Hoàng Thượng chỉ trách phạt nhẹ để răn đe, là khoan hồng ."

Trần Thiên kẻ ngốc, thể tin lời ? Ánh mắt tràn đầy tức giận, chằm chằm lão thái giám: "Hoàng Thượng ? Ta gặp !"

Lão thái giám khẽ giật , lập tức xoa dịu: "Tiểu công tử, Hoàng Thượng đang bận phê duyệt tấu chương, e là thời gian gặp ngài, xin đừng loạn."

Biết ở ngự thư phòng, Trần Thiên thêm lời nào, lập tức , sải bước thẳng.

Lão thái giám kinh hãi, vội vàng đuổi theo cản .

Thân Doãn Bạch càng sốt ruột, nhanh chóng khuyên can, bởi hiểu rõ, dù hoàng đế sủng ái Trần Thiên thế nào, thì ông vẫn là quân vương, tuyệt đối dung thứ kẻ nào dám thách thức uy nghi đế vương.

Đặc biệt là khi chuyện liên quan đến .

Trần Thiên quá nhanh, mà Thân Doãn Bạch đang thương, căn bản thể đuổi kịp.

Ngự thư phòng.

Hoàng đế đang chăm chú phê duyệt tấu chương thì bỗng "rầm" một tiếng, cánh cửa đẩy mạnh đến mức xà nhà cũng rơi xuống chút bụi.

Nghe thấy động tĩnh , phản ứng đầu tiên của hoàng đế là: Tên tiểu tử ch-ết tiệt khỏe ?

Ông chau mày suy nghĩ, gây chuyện gì đây? Mình dạo gần đây hình như cũng động đến Thẩm An An mà.

Đang cân nhắc, thì một thiếu niên sải bước xông , sắc mặt giận dữ.

Vừa thấy , ánh mắt hoàng đế liền lạnh , sự uy nghi của đế vương lập tức bao trùm cả căn phòng.

"Láo xược! Ngự thư phòng là nơi ngươi thể tùy tiện xông ?"

Trần Thiên nén cơn tức giận, cúi hành lễ, nhưng ngay đó lớn tiếng chất vấn: "Nếu Hoàng Thượng thích đại ca , còn giữ trong cung? Nếu nhờ giúp đỡ, hết đến khác sỉ nhục ?"

Nghe thấy đến vì cái tên tiện nhân , sắc mặt hoàng đế càng lạnh lẽo hơn.

"Ngươi đang ?"

"Thảo dân rõ."

Trần Thiên mím chặt môi, ánh mắt kiên định: "Bao năm qua, nếu đại ca bảo vệ, thảo dân sớm rét ch-ết, đói ch-ết, hoặc ức h.i.ế.p đến ch-ết . Huynh nhân của thảo dân, là ân nhân, ơn nghĩa , thảo dân cách nào báo đáp, cũng giam cầm nơi đây, hành hạ đến ch-ết!"

lúc , lão thái giám cùng Thân Doãn Bạch cũng chạy đến cửa ngự thư phòng.

Nghe thấy lời , hai lập tức rụt , dám bước .

Thân Doãn Bạch định mở miệng ngăn cản, nhưng lão thái giám giữ chặt, kéo lùi ngoài.

nhiều lỗ mãng mà vẫn mạng rời , nhưng vị thì ? Liệu bản lĩnh , thì khó mà .

Hoàng đế lạnh: "Quả nhiên là lớn lên trong một gia đình nhỏ bé, chẳng chút phép tắc quy củ nào."

"Ngươi thế nào là quân thần chi cương ? Biết thế nào là ‘quân thần ch-ết, thần thể ch-ết’ ? Hắn là con dân Đại Lương, thì theo lệnh trẫm! Quyết định của trẫm, ban thưởng là ban thưởng, trừng phạt cũng là một loại ban thưởng! Bất cứ ai cũng quyền lên tiếng!"

Hoàng đế dậy, từ cao xuống Trần Thiên, giọng trầm lạnh mang theo uy nghi tuyệt đối.

"Hôm nay, trẫm sẽ dạy ngươi thế nào là quy củ và thể thống!"

Loading...