Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 266: Về Nhà Mẹ Đẻ.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:11
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Người !"
Tên thái giám tổng quản bước nhanh , cúi chờ lệnh.
"Hoàng Thượng gì căn dặn?"
"Trần Thiên phạm tội kháng chỉ, tự tiện xông Ngự Thư Phòng, khinh nhờn đế uy. Theo luật, đáng tội gì?"
Tên thái giám thở dài một . Nếu chiếu theo luật mà xử nặng, thì đó là tội ch-ết. nếu nhẹ tay, thì thể coi như từng xảy chuyện gì. Dù đây cũng từng dám vượt quá giới hạn mà vẫn mạng rời . Hoàng Thượng cố ý hỏi như , chắc chắn là răn đe ngũ Hoàng Tử. Vì thế, liền lựa lời đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, theo luật, ba tội cộng là tội ch-ết."
Ánh mắt Trần Thiên khẽ run, nhưng gì, cũng cầu xin tha thứ.
Bên ngoài, Thân Doãn Bạch màng ngăn cản, lao thẳng trong, nghiến răng quỳ xuống:
"Hoàng Thượng, là thần dạy dỗ nghiêm, lầm của thần."
"Đại ca!"
Thân Doãn Bạch quắc mắt Trần Thiên, ánh mắt sắc bén khiến nuốt những lời định .
Hoàng đế lạnh lùng liếc xuống Thân Doãn Bạch, sang Trần Thiên: "Nể tình đây là đầu phạm , trẫm khoan hồng, chỉ phạt đánh ba mươi trượng để ngươi ghi nhớ!"
"Thân Thượng thư!"
"Thần mặt."
"Ngươi thừa nhận dạy dỗ nghiêm, thì cùng chịu phạt với . Nếu còn tái phạm, của , ngươi sẽ gánh thêm gấp đôi!"
"…Thần tuân chỉ." - Thân Doãn Bạch nghiến răng đáp, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Trần Thiên tức giận, nghiến chặt răng: "Là thần dân bất kính, liên quan gì đến đại ca ?"
"Câm miệng!"
Hoàng đế quét mắt lạnh lùng, giọng uy nghiêm: "Đừng quên phận của ngươi. Đại ca ngươi, chỉ thể là Tứ Hoàng Tử Tiêu Uyên! Nếu còn dám ăn xằng bậy, trẫm sẽ nghiêm trị tha!"
Tên thái giám vội vàng kéo Trần Thiên ngoài, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, bớt giận . Hoàng Thượng tuy nỡ động đến ngài, nhưng chẳng vẫn còn một kẻ thế mạng đó ? Thân Thượng thư vốn thương tích đầy , ngài cũng vì ngài mà bỏ mạng ngay Ngự Thư Phòng , đúng chứ?"
Nghe , Trần Thiên siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ như ngọn lửa bùng cháy trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng.
Là sai .
Quân phụ, quân phụ. Trước là quân, mới là phụ.
Uy nghi đế vương thể thách thức, thể thống hoàng gia thể bôi nhọ.
Có lẽ, từ trong thâm tâm, Hoàng Thượng vốn khinh thường xuất của , cũng giống như cách lạnh lùng xem thường đại ca .
Chỉ chốc lát , tiếng trượng giáng xuống da thịt vang lên nặng nề ngoài Ngự Thư Phòng.
Trần Thiên cắn chặt răng, hé một lời, từng giọt mồ hôi lạnh theo thái dương nhỏ xuống nền đất.
Thân Doãn Bạch gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Đôi mắt vốn luôn ôn hòa nhã nhặn giờ đây phẳng lặng như mặt nước hồ sâu, rõ đang nghĩ gì.
Ba mươi trượng kết thúc, một tiểu thái giám vội đỡ Trần Thiên dậy.
Thái giám tổng quản tủm tỉm, nhưng dáng hề cúi thấp dù chỉ một chút.
"Thân đại nhân, đến lượt ngài ."
Thân Doãn Bạch ngước mắt, lời nào, lặng lẽ bước đến nhận phạt.
Mắt Trần Thiên đỏ bừng, tất cả đều do lỗ mãng, liên lụy đến đại ca.
"Tiểu công tử."
Thái giám tổng quản dìu đến mặt Thân Doãn Bạch, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy mỉa mai.
"Hoàng Thượng căn dặn, ngài đích giám sát hình phạt. Đếm đủ ba mươi trượng, ngài thể rời ."
Sắc mặt Trần Thiên lạnh lùng, đôi mắt đỏ rực trừng thẳng lão thái giám.
"Tiểu công tử, nên nhanh một chút thôi. Ngài chậm trễ một khắc, Thân đại nhân chịu thêm một trượng. Thương cũ lành, thương mới chồng lên, chẳng may lưu bệnh tật thì khổ ngài lắm đấy."
"Một."
"Hai."
"Ba."
Từng con lạnh lẽo bật từ miệng Trần Thiên, xen lẫn cơn giận dữ và nỗi bi thương tận cùng.
Ba mươi trượng nhanh kết thúc, nhưng Thân Doãn Bạch thì ngất .
"Nô tài sẽ sai chuẩn kiệu mềm, đưa tiểu công tử về."
Sắc mặt Trần Thiên lúc bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn chậm rãi bước đến, đỡ lấy Thân Doãn Bạch từ ghế dài, tự dìu từng bước loạng choạng dọc theo con đường cung điện uốn khúc.
"Chậc." - Thái giám tổng quản theo bóng lưng hai , lắc đầu cảm thán.
"Đều là những kẻ cứng đầu, kẻ bướng bỉnh hơn kẻ ."
"Vậy… còn chuẩn kiệu mềm ạ?"
Lão thái giám liếc tiểu thái giám một cái.
"Chuẩn cái gì mà chuẩn ? Mau dọn dẹp xong bẩm báo Hoàng Thượng."
Người quý ở chỗ phận. Trong hoàng cung , kẻ nào hành động theo cảm xúc đều trả giá.
Ban đầu, lão còn tưởng thể trở thành ngoại lệ.
xem , ngay từ ván cờ đầu tiên, gánh nổi .
"Con với con , chung quy vẫn khác biệt mà thôi." - Lão khẽ , vội vã Ngự Thư Phòng.
Trần Thiên cõng lưng Thân Doãn Bạch đang bất tỉnh, từng bước nặng nề tiến về phía .
Hắn bao giờ cảm thấy con đường hoàng cung dài dằng dặc đến thế, tựa như một vực sâu điểm dừng.
"Đại ca, chuyện hôm nay… sẽ bao giờ lặp nữa. Huynh bảo vệ suốt ngần năm. Từ nay về , sẽ còn là một kẻ hèn nhát, chỉ trốn lưng nữa."
Hắn khẽ thì thầm, hai dìu , để vệt má-u dài con đường cung điện lạnh lẽo.
…
Phủ Tứ Hoàng Tử, Ngô Đồng Viện.
Sau khi tỉnh dậy, bên cạnh Thẩm An An còn bóng dáng Tiêu Uyên.
Nàng sững sờ một lúc, bất giác cảm thấy bất an, vội vàng gọi: "Mặc Hương! Mặc Hương!"
"Vương phi, nô tỳ mặt." - Mặc Hương nhanh chóng đẩy cửa bước .
"Chàng ?"
"Sáng sớm nay, đại thần đến phủ bàn chuyện. Cô gia dậy từ sớm, chắc đang ở thư phòng ạ."
"Thư phòng?" - Thẩm An An nhíu mày, lập tức vén chăn xuống giường định ngay.
"Vương phi!" - Mặc Hương giật , vội vàng ngăn .
"Người còn rửa mặt chải đầu nữa!"
Nàng quỳ xuống, nhanh chóng giúp Thẩm An An mang giày.
"Sàn nhà lạnh lắm, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."
Thẩm An An yên một lát, chân mày nhíu chặt, bước thêm nữa.
"Vương phi tìm cô gia ? Hay để nô tỳ thông báo một tiếng?"
"Không cần."
Nàng lắc đầu, xuống gương đồng, vẻ mặt bình thản trở : "Chuẩn y phục, trang điểm ."
"Vâng."
Hai khắc , khi nàng sửa soạn xong và chuẩn ngoài, Mặc Nhiễm bất ngờ dẫn một vị thái y .
"Vương phi, thái y phụng lệnh Tứ Hoàng Tử, đến bắt mạch cho ."
"…" - Thẩm An An ngẩn , đầy nghi hoặc.
"Ta vẫn khỏe mạnh, bắt mạch gì?"
Mặc Nhiễm mím môi, cũng nguyên do, chỉ là ý chỉ của Tứ Hoàng Tử.
"Thôi ." - Thẩm An An cũng từ chối, đưa tay để thái y bắt mạch.
Ánh mắt nàng vẫn hướng ngoài sân, chẳng mấy quan tâm đến việc bắt mạch.
Nàng hiểu rõ tình trạng cơ thể , khỏe mạnh vô cùng, chẳng gì đáng ngại cả.
Chỉ chốc lát , thái y thu tay , mấy câu đại khái nhanh chóng rời .
Lúc , Thẩm An An mới thể ngoài.
Ngô Đồng Viện cách thư phòng xa, chỉ cần qua hành lang nối liền là đến nơi.
Khi đến cửa thư phòng, nàng thấy Khánh An và Khánh Phong gác bên ngoài.
Cả viện tĩnh lặng đến lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-266-ve-nha-me-de.html.]
"Vương phi."
"Chàng đang ở bên trong?"
Khánh An gật đầu: "Chủ tử đang bàn chính sự với các đại thần. Hay là Vương phi đến phòng bên nghỉ ngơi một lát?"
"Ừm." - Thẩm An An khẽ đáp, nhưng đôi chân vẫn nhúc nhích.
Nàng chậm rãi bước đến bên song cửa, lặng lẽ đó một lúc lâu.
Khánh An và Khánh Phong , ai lên tiếng.
Huống hồ, chỉ , dù trực tiếp bước tham dự, cũng chẳng điều gì thể.
Tuy nhiên, Thẩm An An đương nhiên bước .
Giọng nam trầm thấp, mang theo vài phần lười biếng từ bên trong truyền . Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, sự trống trải mơ hồ trong lòng dần tan biến.
"Ta ngoài dạo một chút. Nếu về muộn, khi bàn chính sự xong, ngươi với một tiếng."
"Thuộc hạ cùng Vương phi." - Khánh Phong .
"Không cần, chỉ một lát về, ngươi cần theo."
Dứt lời, nàng liền rời khỏi viện, chỉ mang theo Mặc Hương.
Khánh Phong cau mày Khánh An.
"Thôi kệ , Vương phi dạo vất vả, lẽ ngoài một thư giãn một chút."
Khánh Phong đành gật đầu đồng ý.
…
Bên ngoài phủ, Trung thúc chuẩn xe ngựa sẵn. Thấy Thẩm An An bước , ông lập tức tiến lên hỏi: "Vương phi định ạ?"
"Đi ?"
Trong mắt Thẩm An An hiện lên một tia mơ hồ, nàng Mặc Hương: "Chúng định nhỉ?"
"…Vương phi , nhưng lẽ… về Thẩm phủ? Trước khi , Đại công tử dặn dò, bảo thường xuyên về thăm thiếu phu nhân."
"Đại ca ? Huynh ?" - Thẩm An An ngẩn .
"Đại công tử đến biên cương đánh giặc ? Vương phi quên ư?"
Trong mắt Mặc Hương hiện lên sự lo lắng: "Vương phi, mấy ngày nay cứ quên quên , lẽ vẫn hồi phục. Hay là bẩm báo với cô gia, mời một thái y khác đến khám thử xem?"
"Không !"
Thẩm An An cau mày, giọng điệu nghiêm nghị: "Chuyện , nhắc với bất cứ ai, nhớ ?"
Mặc Hương hiểu vì , nhưng thấy cô nương nghiêm túc, nàng chỉ thể gật đầu, trong lòng khỏi bất an.
"Vậy thì về Thẩm phủ một chuyến . Cũng lâu gặp mẫu ."
…
Tại Thẩm phủ, Thẩm phu nhân nhận lời mời từ cố nhân, đến Hương Giác Tự dâng hương. Nhân tiện, bà nghĩ sẽ đưa con dâu Lâm Vũ Nhu cùng , ngoài thư giãn một chút.
khi chuyện , Lâm Vũ Nhu rơi do dự.
Người đến mời nàng là một bà tử bên cạnh Thẩm phu nhân. Nghĩ đến những lời răn đe của Tứ Hoàng Tử phi, bà dám thất lễ, giọng phần kính cẩn: "Không thiếu phu nhân điều gì khó xử?"
Lâm Vũ Nhu tiện . Để đến Hương Giác Tự, leo một đoạn đường núi.
Nàng lo rằng, nếu thật sự mang thai, cơ thể chịu nổi, lỡ tổn thương đến thai nhi thì ?
thai kỳ còn sớm, nàng vẫn thể chắc chắn, cũng nên mở lời thế nào.
Nói là bệnh ư? bản đang đây, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, rõ ràng là đang lừa chồng còn gì.
“Tẩu tẩu hứa hôm nay sẽ ở bên , nên thể cùng mẫu Hương Giác Tự .”
Giọng trong trẻo vang lên trong sân, rèm châu vén lên, Thẩm An An chậm rãi bước .
Thấy nàng, Lâm Vũ Nhu vui mừng hiện rõ mặt: “An An, …”
Nói nửa câu, nàng bỗng nhận thất lễ, vội vàng dậy hành lễ: “Tham kiến Tứ Hoàng Tử phi.”
“Người một nhà, cần đa lễ.”
“Lão nô tham kiến Tứ Hoàng Tử phi.”
Bà tử bên cạnh Thẩm phu nhân cũng vội cúi , giọng đầy kích động: “Phu nhân nhắc đến nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng gặp.”
“Ừm, từ chỗ mẫu .”
Nàng dìu Lâm Vũ Nhu xuống, thản nhiên : “Hôm nay tẩu tẩu sẽ ở với , mẫu vẫn cần chăm sóc, ngươi cứ theo hầu bên cạnh bà .”
“Vâng .” - Bà tử nào dám thêm lời nào, lập tức lui xuống.
Chờ xa, Lâm Vũ Nhu mới khẽ lên tiếng: “Hôm nay thật cảm ơn giúp giải vây. Nếu , cũng tìm lý do gì để từ chối.”
Thẩm An An nhẹ: “Không gì. Chỉ là đây tẩu thích ở yên một chỗ, đột nhiên ngoài? Không lẽ trong chỗ nào khỏe?”
“Ta… …”
“Có chuyện gì mà thể với ?”
Lâm Vũ Nhu đỏ mặt, ghé sát tai thì thầm mấy câu.
Đôi mắt hạnh của Thẩm An An lập tức sáng rỡ, nàng kinh ngạc tẩu tẩu: “Thật ?”
Lâm Vũ Nhu lắc nhẹ cánh tay nàng, đặt ngón trỏ lên môi hiệu im lặng: “Bây giờ chỉ là nghi ngờ, vẫn chắc chắn, thể để lộ ngoài. Ta sợ nếu thật, mẫu vui mừng một trận thành trò .”
Thẩm An An cũng vui mừng kém: “Có , chỉ cần để thái y bắt mạch là ngay. Mặc Hương, mau về phủ mời thái y.”
“Vâng.”
“Ây, đừng.”
Lâm Vũ Nhu định ngăn cản, nhưng Mặc Hương mất: “Dù thật, tháng còn nhỏ, chắc .”
“Đại phu bình thường thể phát hiện, nhưng thái y thì tinh tường.”
Trong cung, các phi tần ngày nào cũng mong chờ bắt mạch hỉ, mấy vị thái y e rằng chỉ cần chạm là ngay.
“Ta chỉ sợ mừng hụt một trận.”
“Đại ca ?” - Thẩm An An hỏi.
Lâm Vũ Nhu lắc đầu: “Ta sợ lo lắng nên dám .”
Thẩm An An khẽ cau mày, cố nhớ đại ca xuất chinh từ khi nào, nhưng trong đầu trống rỗng, chẳng chút ấn tượng nào về chuyện đó.
Mặc Hương rõ ràng, khi , đại ca còn đến phủ Hoàng Tử.
“An An, ?” - Lâm Vũ Nhu thấy sắc mặt nàng , lo lắng hỏi.
“Không gì.”
“Trước đây đại ca , Tứ Hoàng Tử trúng độc, giờ khỏi hẳn ? Đã tìm kẻ hạ độc ?”
“Ừm.” - Thẩm An An khẽ gật đầu.
Kẻ hạ độc? Không chính nàng ? Nàng cúi mắt, chua chát. Có lẽ đây chính là cái giá mà Đại sư Văn Âm . tại những chuyện khi đại ca rời nàng đều nhớ rõ, chỉ duy nhất chuyện quên sạch?
“An An, thành , tin vui ?” - Lâm Vũ Nhu hạ giọng hỏi.
Sắc mặt Thẩm An An khựng , nhưng nhanh khôi phục như thường, mỉm lắc đầu: “Không vội, con cái là duyên, duyên tự nhiên sẽ đến.”
“Giờ chỉ lo cho đại ca . Hôm gửi thư về đường thuận lợi, vài ngày nữa sẽ đến biên cương. Thời gian càng gần, càng lo lắng, nghĩ đến cảnh đao kiếm vô tình mà sợ hãi.”
Thẩm An An dịu giọng an ủi: “Đại ca võ nghệ cao cường, Tề Cẩm theo cùng, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Nói chuyện một lát, thái y cũng đến. Cả Lâm Vũ Nhu và Thẩm An An đều căng thẳng ông bắt mạch. Thái y thu tay , các nàng vội hỏi: “Sao , hỉ mạch ?”
“Chính xác.”
Thái y cúi chúc mừng: “Chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng Tứ Hoàng Tử phi. thai nhi còn nhỏ, trong hai tháng tới nhất nên an dưỡng, hạn chế .”
“Tốt quá!”
Thẩm An An lâu vui vẻ đến : “Mặc Hương, tiễn thái y về phủ, bảo quản gia chuẩn hậu lễ thù lao.”
“Thần đa tạ Tứ Hoàng Tử phi.”
Sau khi rời , Thẩm An An nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Lâm Vũ Nhu, ánh mắt dịu dàng vô cùng: “Thẩm gia chúng sắp tiểu bảo bảo .”
“Bây giờ chắc chắn , tối nay sẽ sai báo cho mẫu . Mấy tháng tới, tẩu cứ an tâm dưỡng thai, cần lo chuyện lễ nghi, tiếp khách gì cả.”
Lâm Vũ Nhu mỉm gật đầu.
“Thôi, chuyện để cũng tiện. Chút nữa để Mặc Nhiễm ở , đợi mẫu về bảo nàng báo .”
“Vậy thì đa tạ .”
Trong lúc hai chuyện, nha Tiểu Khiết tươi vén rèm châu bước , giọng líu lo: “Nô tỳ chuyện thú vị, thiếu phu nhân ?”
Lâm Vũ Nhu giả vờ trừng mắt: “Không xem ai đang ở đây, mang mấy chuyện bát quái .”
Nàng sang với Thẩm An An: “Dạo rảnh rỗi, đại ca , nha đầu sợ buồn, ngày nào cũng chuyện đông chuyện tây về kể cho .”