Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 267: Chuyện Thú Vị.
Cập nhật lúc: 2025-07-15 00:09:14
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy hôm nay chuyện gì thú vị, kể xem nào." – Thẩm An An mỉm nhàn nhã.
Nha Tiểu Kiết lập tức phấn chấn hẳn lên: "Chuyện dạo gần đây đang là đề tài bàn tán sôi nổi trong lâu, tửu quán. Nhân vật chính là một vị quan viên, còn là một sĩ tử tài danh hiếm !"
"Trước mặt Tứ Hoàng Tử phi, ngươi còn bày đặt giấu giếm gì nữa?" – Lâm Vũ Nhu trừng mắt liếc nàng một cái, Tiểu Khiết lúc mới chịu thẳng vấn đề.
"Chuyện là thế : Năm xưa một vị trạng nguyên lang, dung mạo lẫn tài hoa đều nổi trội, ca tụng là nhân kiệt trong giới văn sĩ. Đến nỗi Hoàng Thượng khi gặp cũng ý, thậm chí còn ý định tứ hôn Công Chúa cho .”
“Sau , lên điện Kim Loan trình tấu chương, văn chương xuất chúng đến mức Hoàng Thượng quyết định ban thưởng, cho đưa một yêu cầu. ai ngờ rằng, chẳng màng đến ân sủng của Hoàng Thượng, mà chỉ xin một điều khiến khó mà tưởng tượng nổi."
"Hắn xin điều gì?" – Lâm Vũ Nhu nhướn mày hỏi.
Tiểu Khiết mím môi, với vẻ bí hiểm: "Xin phong cáo mệnh cho mẫu ruột."
"Chuyện gì mà khó tưởng tượng?"
Lâm Vũ Nhu tỏ vẻ mấy hứng thú: "Mười năm đèn sách khổ luyện, một khi đỗ đạt công danh, báo hiếu cho mẫu chẳng là chuyện hiển nhiên ?"
"Không, !"
Tiểu Khiết giơ ngón tay lắc lắc: "Điều khiến kinh ngạc là chuyện xin cáo mệnh, mà là mẫu của , chính thất, cũng chẳng thất danh phận, mà chỉ là một ngoại thất! Nhờ cáo mệnh , bà mới danh chính ngôn thuận bước chân nhà phu quân!"
"Con trai đỗ đạt, mẫu phong cáo mệnh, mà gia tộc chỉ là một hộ thương nhân bình thường. Vậy thử hỏi, chính thất và ngoại thất cáo mệnh trong cùng một nhà, ai ai ?”
“Từ chuyện hiếu đạo ban đầu, nay biến thành tranh luận về tôn ti giữa đích và thứ, nâng lên thành sự phân biệt cao thấp giữa quan và dân."
"Nghe mấy ngày , vị quan đón cả gia đình phụ ruột lên kinh thành, khiến chuyện càng thêm xôn xao."
Lâm Vũ Nhu trầm ngâm một lát : "Theo quy tắc mà , nếu đỗ trạng nguyên, xin cáo mệnh thì cũng nên xin cho kế mẫu – chính thất của phụ mới đúng. Dù gì cũng là con nhà gia thế, chẳng ai đời nào nhận thất mẫu cả, huống hồ bà còn chẳng danh phận."
" những xuất thứ bậc khác. Họ bảo chính thất cay nghiệt, còn họ cùng mẫu chịu khổ sở, gian nan mới ngày hôm nay. Nếu tất cả đều lấy chính thất tôn quý, thì chẳng thất sinh con xong đều nên tìm cái ch-ết ?"
"Có còn , vị đại nhân từ đến nay từng bước nhà phụ ruột, mẫu cũng chẳng thừa nhận. Mãi đến khi đỗ trạng nguyên, gia tộc bên nội mới đột nhiên coi trọng .”
“Mẫu nuôi nấng bao năm cực khổ, nếu vì giữ thanh danh quan mà phong cáo mệnh cho chính thất, chẳng là kẻ vong ân bội nghĩa? Một mới bước quan trường mà quên ơn sinh thành, thì còn gì đến chuyện quan thanh liêm, chính trực?"
"Vậy tại nhất định về ở với gia đình phụ ruột?"
Thẩm An An đột nhiên lên tiếng: "Chi bằng tự lập phủ riêng, đưa mẫu ruột đến đó an dưỡng, chẳng còn hơn để bà gia tộc chèn ép ?"
"Tứ Hoàng Tử phi lý. quan viên, thương gia ở Đại Lương , những năm thê bảy , đồng tình . Phụ là ân trời ban, dù chối bỏ mẫu , cũng thể nhận tổ tông."
"Hừ!"
Thẩm An An khẩy một tiếng: "Chẳng qua là lấy ví dụ khác để áp đặt cho bản mà thôi. Dù bàn luận đến sáng mai cũng chẳng thể phân rõ đúng sai, chỉ tổ phí nước bọt."
"Tứ Hoàng Tử phi lắm! Giờ bọn họ đổi hướng tranh luận, bắt đầu xoáy vấn đề: Rốt cuộc, đối với một kẻ xuất rõ ràng, quan trọng nhất là tài năng gia thế? Vị đại nhân thể coi là tiên phong, giúp những đứa con của ngoại thất lấy một phần công bằng."
"Gia là gia, quốc là quốc. Xuất thế nào quan trọng, chỉ cần tài, thể cống hiến cho triều đình, vì dân hành đạo là đủ. Cớ gì tranh luận chuyện riêng tư của khác?" – Lâm Vũ Nhu nhàn nhạt .
" ! Nên hiện tại, kẻ khen hiếu thuận, nhẫn nhục vì mẫu , nhưng cũng kẻ mắng hiểu tôn ti trật tự. Cũng ít hiểu chuyện, đồng tình với cách nhận của thiếu phu nhân."
Khi đang bàn luận, Thẩm An An bỗng nhiên nghiêm giọng: "Ngươi , bây giờ khắp lâu, tửu quán đều đang bàn về chuyện ?"
" , chỉ lâu, tửu quán, mà cả dân chúng phố cũng bàn tán xôn xao. Chỉ là… ai vị đại nhân rốt cuộc là ai."
Thẩm An An đột ngột bật dậy: "Chuyện bắt đầu từ bao giờ?"
Tiểu Khiết thấy nàng nghiêm túc như , lập tức cung kính đáp: "Hình như là từ hôm qua. Gió từ nổi lên thì nô tỳ rõ. Cũng chỉ là mấy bà lão nhiều chuyện trong phủ , nô tỳ mới lấy chuyện tiêu khiển cho thiếu phu nhân."
"An An, chuyện gì ?" – Lâm Vũ Nhu lo lắng hỏi.
"Không gì." – Thẩm An An khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng bất giác hiện lên bóng dáng của Trần Thiên.
Cuộc tranh luận hiện tại… chẳng đúng là vấn đề sẽ nổ khi phận bại lộ ?
Là trùng hợp… kẻ đang thao túng lưng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-267-chuyen-thu-vi.html.]
"Nô tỳ còn , một vị thiên kim của đại thần hẳn một bài thơ, ca ngợi vị đại nhân quên công lao nuôi dưỡng của mẫu ruột, sợ điều tiếng thế tục, quả là hành động cao thượng."
"Tẩu tẩu, trời còn sớm nữa, ở lâu . Dạo tẩu cứ an tâm dưỡng thai, chuyện bên mẫu , sẽ sai báo ."
"Được, đường cẩn thận."
Lâm Vũ Nhu dậy tiễn Thẩm An An khỏi viện, bóng lưng nàng xa mà cảm thấy vội vã.
Tiểu Khiết bên cạnh, nhỏ giọng thắc mắc: "Thiếu phu nhân, nô tỳ sai gì ? Sao sắc mặt Tứ Hoàng Tử phi vẻ lắm?"
Lâm Vũ Nhu giơ tay chọc nhẹ trán nàng, bất đắc dĩ.
—
Tại phủ Tứ Hoàng Tử.
Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng đuổi đám lão thần cổ hủ , nhưng tin phu nhân nhà lặng lẽ ngoài từ lâu.
"Thế tại ngươi còn đây?"
Khánh Phong gãi gãi mũi: "Hoàng Tử phi cho thuộc hạ theo."
Tiêu Uyên lập tức đá cho một cước: "Nàng cho ngươi theo thì ngươi cũng ? Ngươi là của ai?"
Khánh Phong cúi đầu, ủ rũ đáp: "Chủ tử từng , lệnh của Hoàng Tử phi cũng như lệnh của ngài…"
Tiêu Uyên nghẹn lời, chân mày nhíu chặt .
"Còn đó gì? Mau tìm nàng!"
Bên cạnh, Khánh An nhịn mà chen : "Chủ tử, Mặc Hương về một chuyến, vội vội vàng vàng mời thái y đến Thẩm phủ gia. Hoàng Tử phi chắc là về đó ."
"Mời thái y?"
Tiêu Uyên cau mày: "Ai khỏe?"
"Hình như là thiếu phu nhân Thẩm gia tin vui ạ."
Nghe , ánh mắt Tiêu Uyên d-ao động, thầm cảm thán Thẩm Trường Hách quả nhiên tay nhanh chóng.
"Ngươi bảo quản gia chuẩn một phần lễ hậu hĩnh, mang đến Thẩm phủ chúc mừng."
—
Khi Thẩm An An trở về Ngô Đồng Viện, Tiêu Uyên vẫn còn bận rộn trong thư phòng. Nghe Mặc Nhiễm Khánh An đến vài để hỏi xem nàng về phủ .
Nàng gương đồng tháo trâm cài tóc dặn dò: "Ngươi đến thư phòng báo một tiếng, về ."
"Vâng."
Mặc Hương : "Hoàng Tử phi, về phủ, quản gia chạy chân chạm đất , chắc chắn là bẩm báo với gia ."
"Ừ, là một chuyện, nhưng Khánh An hỏi, vẫn nên báo một tiếng, tránh để nhỏ mọn kiếm cớ bắt bẻ."
Mặc Hương bật lén lút, giúp Thẩm An An y phục. Nàng tháo khuyên tai, đặt hộp trang sức, nhưng ánh mắt vô thức thu hút bởi một chiếc vòng tay.
Nàng cầm chiếc vòng lên, Mặc Hương lập tức căng thẳng.
"Hoàng Tử phi định đeo ?"
Ánh mắt nàng thoáng vẻ mơ hồ, Mặc Hương qua gương đồng.
"Chất liệu chiếc vòng quá mức thô kệch, từ mà ?"
Nàng chắc chắn mắt thẩm mỹ của thể kém đến mức .
Mặc Hương giật hoảng sợ, sững một lúc mới khẽ giọng hỏi: "Hoàng Tử phi nhớ ? Chiếc vòng chẳng là..."